Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 12 : Rước lang nhập thất

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Canh ba...



Bọn tuần canh vòng ngoài Thạch Cổ thôn trông thấy đại thiếu gia Tống Hoài An nắm tay một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp tình tứ như một đôi tình lữ bước về hướng Tống gia.



Vì đó là biến cố không bình thường nên bọn tuần canh vội vàng phi báo cho lão gia Tống Tôn Vọng biết.



Không bình thường vì theo kế hoạch thì Tống Hoài An phải ở lại Thiên Khánh quán để hôm sau đưa thuyền đến cùng Phúc Chân Chân đi du ngoạn Thái Hồ, sau bảy tám ngày chờ người của Phúc Chân Chân đưa Ngọc Bình Phong tới đổi lấy Trác Thiên Uy.



Kế hoạch không được tuân thủ, nghĩa là đã xảy ra biến cố.



Tống Tôn Vọng lập tức cho người mời Phúc Chân Chân đến phòng khách, sau đó triệu tập hai nhi tử và gia nhân, môn hạ đến tụ họp ở trong một mật thất, lần này có tới mười hai vị nam nữ tham gia nhưng không có Tống Nhã Trinh cô nương.



Tống Tôn Vọng tức giận đến nỗi râu ria dựng ngược, vỗ mạnh xuống bàn làm bình chén nẩy lên lổng chổng, trà rượu đổ lênh láng, trừng mắt nhìn Tống Hoài An quát vang như sấm :



- Ngươi điên rồi phải không? Vì sao ngươi tự dưng dám phá vỡ kế hoạch đưa con hồ ly tinh đó tới đây? Súc sinh! Ngươi biết kế hoạch bị phá vỡ làm cho tình hình nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi... ngươi... ngươi...



Lão giận đến nỗi không thốt ra lời được nữa.



Tống Hoài An bình thản đáp :



- Cha, việc đó cũng chẳng có gì lớn lao ghê gớm. Phúc Chân Chân chỉ là một nữ nhân đơn độc. Trong người cô ta không mang một tấc sắt nào, vậy thì có gì mà rối lên chứ! Cha! Trong lúc đó Tống gia chúng ta nam nữ tinh tráng có tới bảy tám mươi người, vậy thì sao cứ sợ cuống cả lên chứ! Thật chẳng ra thể thống gì!



Tống Tôn Vọng càng giận gào to :



- Câm miệng! Vấn đề không phải là sợ nha đầu đó, mà đã vạch ra kế hoạch thì phải tuân thủ thì mới thành công. Bất cứ một thay đổi nhỏ nào cũng ảnh hưởng đến đại cục.



- Cha! Phúc cô nương tới đây tuy không đúng trình tự chúng ta vạch ra nhưng có phá vỡ kế hoạch gì đâu? Cô ấy chỉ cần nhìn tên họ Trác một cái để xác định xem có đúng là hắn đã rơi vào tay chúng ta hay không rồi hỏi vài câu xem người là thật hay giả thôi mà! Ngày mai cô ấy sẽ lập tức quay lại Thiên Khánh quán. Cha! Điều kiện là do song phương thỏa thuận, cốt sao mỗi bên đều có lợi. Chúng ta vạch kế hoạch chỉ thiên về lợi ích của mình, như thế là không công bằng!



Tống Tôn Vọng nghe câu này càng giận, lại vỗ bàn quát :



- Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì thế? Đúng là đồ ăn cháo đái bát! Cái gì không công bằng chứ? Súc sinh, ngươi mê mẩn con hồ ly tinh đó tới mức lú lẫn đi như thế sao? Tống gia đâu có hạng người giẻ rách như ngươi? Hừ!



- Xin cha minh giám! Không phải là con bênh vực cho Phúc Chân Chân mà đúng là kế hoạch của chúng ta không hoàn chỉnh, bất công, cần phải cân nhắc lại...



Đến lượt Tống lão thái gia đứng lên quát :



- Tiểu An! Ngươi nói gì?



Tống Hoài An điềm tĩnh đáp :



- Kế hoạch không hoàn chỉnh là tự do phía chúng ta. Hiện giờ Trinh muội chưa quay về, trong phủ khuyết mất mấy cao thủ lợi hại nhất, không chỉ làm mọi người hoang mang mà tuyến phòng thủ cũng bị hổng. Điều đó chứng minh kế hoạch không hoàn thiện!



Tống Tôn Vọng nhíu mày hỏi :



- Ngươi nói là con hồ ly tinh đó tới đây...



Tống Hoài An ngắt lời :



- Phúc cô nương tới đây chỉ có mục đích duy nhất là xác định xem Trác Thiên Uy thật hay giả thôi. Gia gia, đó là điều kiện của cô ta. Nếu chúng ta không đáp ứng thì cô ấy sẽ không phái người về Lư Sơn lấy Ngọc Bình Phong. Gia gia thử nghĩ xem tôn nhi có thể cự tuyệt yêu cầu của cô ta không?



Tống lão thái gia nói :



- Xem ra ngươi nói cũng có lý phần nào...



Phúc cô nương căn bản không tin chúng ta bắt nổi Trác Thiên Uy nên đến kiểm chứng xem thực hư thế nào rồi mới phái người về Lư Sơn lấy bảo vật, Ngọc Bình Phong tới tay chúng ta chậm ngày nào là dễ nảy sinh rắc rối ngày đó. Người gánh chịu tổn thất không phải ai khác chính là chúng ta! Vì thế chúng ta hãy để cô ta gặp Trác Thiên Uy, rồi ngày mai sẽ đưa cô ta trở lại Thiên Khánh quán, như thế không phải là phương sách tối ưu ư?



Yêu cầu của Linh Hồ Phúc Chân Chân là hợp lý, bởi vì hiện ba bốn phái ở Tô Châu đều có thể ngộ xưng mình bắt được Trác Thiên Uy, do đó kiểm chứng là lẽ đương nhiên.



Hơn nữa trong việc làm ăn, song phương đều có quyền xác định vật mà mình sắp trao đổi là thật hay giả.



Nhưng vấn đề là Ngọc Bình Phong đang ở tại Lư Sơn Tống gia buộc lòng phải đợi. Như thế là Linh Hồ đang chiếm thế thượng phong. Vì nếu yêu cầu cô ta không được đáp ứng thì sẽ không cử người đi lấy bảo vật, việc trao đổi bị hủy bỏ.



Thực sự thì Tống gia đang bị ép, Linh Hồ Phúc Chân Chân thực tế chỉ cần thấy Trác Thiên Uy đã chết để khẳng định mình không còn mối hậu họa vô cùng, một khi Trác Thiên Uy chết đi thị vin vào cớ là đối phương không đáp ứng điều kiện để từ chối thực hiện cuộc trao đổi. Tống gia sẽ không sờ được tới Ngọc Bình Phong, bảo vật độc nhất vô nhị thế gian trị giá tới ba vạn lạng hoàng kim!



Trong lúc đó Tống gia đang ở vào thế cưỡi hổ, đã trót dùng thủ đoạn ti tiện bắt được Trác Thiên Uy rồi, bây giờ có dám thả chàng ra không? Như thế há chẳng phải mình tự chui đầu vào thòng lọng?



Đó là chưa nói bây giờ mà Linh Hồ muốn hạ Tống gia thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần phao tin Trác Thiên Uy đang ở Tống gia, đừng nói chỉ trong vòng một ngày Tống gia bị hủy thành bình địa mà cả Thạch Cổ thôn cũng không còn một viên gạch nguyên vẹn!



Tống lão thái gia là người đầu tiên hiểu ra lợi hại, trầm ngâm nói :



- Việc này để ta suy tính lại xem...



Tống Hoài An nói :



- Gia gia! Việc này dễ giải quyết thôi... Phúc cô nương lần này chỉ tới đây một mình thôi, nếu không đáp ứng điều kiện thì có thể mời cô ta đi!



Tống lão thái gia nhíu mày hỏi :



- Hồ ly tinh đó không lấy người hộ vệ sao?



Tống Hoài An đáp :



- Cô ấy chỉ mang theo Lư Sơn Thất Tử nhưng bọn này bây giờ chỉ còn bốn tên thôi.



Tống lão thái gia gật đầu nói :



- Đúng! Cứ đuổi thị đi là xong! Với lực lượng đó Phúc Chân Chân không làm gì được chúng ta đâu.



Tống Hoài An nói :



- Để tránh phiền phức và những xung đột không cần thiết, tôn nhi thuyết phục cô ấy quay về là ổn...



Nói xong đứng lên bước ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm :



- Tôi chẳng hứng thú gì với Ngọc Bình Phong đâu! Tống gia tài sản vạn muôn, tham gì một vật bất tường?



Tống Tôn Vọng đứng bật dậy gào lên :



- Súc sinh đứng lại!



Tống Hoài An quay lại hỏi :



- Cha còn có gì sai bảo nữa?



Đột nhiên ngoài cửa có tiếng người lanh lảnh :



- An ca! Thiếp tới đây! Hai tên cảnh vệ này cả gan ngăn cản, thiếp phải điểm ngã chúng không sao chứ?



Nói xong thì một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại đã đứng ngay trên ngưỡng cửa.



Chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân!



Cô ta mặc một bộ thanh y mỏng bó sát người làm nổi rõ tấm thân đầy đặn đầy sức sống và những đường cong gợi tình, dáng đi uyển chuyển tựa hồ một nhánh mai gầy hay một cánh hồng yểu điệu, thật xứng đáng là vị đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân, nhưng ít ai ngờ rằng vị mỹ nhân tuyệt sắc đó chính là nhân vật Linh Hồ Phúc Chân Chân chấn động giang hồ!



Mười mấy người trong mật thất hết nhìn mỹ nữ lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai biểu lộ một chút phản ứng nào...



Linh Hồ Phúc Chân Chân nhìn Tống Hoài An hỏi :



- An ca, điều kiện của thiếp các vị có đáp ứng không?



Tống lão thái gia dùng Truyền Âm Nhập Mật nói vào tai Tống Tôn Vọng :



- Vọng nhi! Cứ để nó gặp Trác Thiên Uy. Nhưng phải kiểm tra người thị, đừng để hồ ly tinh đó dùng ám khí ám toán sát hại Trác Thiên Uy, vì hắn chết rồi thị sẽ không giao Ngọc Bình Phong đâu!



Không đợi mời, Phúc Chân Chân ung dung đến ngồi xuống đối diện với Tống lão thái gia, cười hỏi :



- Tống lão thái gia quyết định thế nào?



- Lão phu đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ là...



- Chỉ là sao?



- Để đảm bảo an toàn cho Trác Thiên Uy, đồng thời tuân thủ điều kiện trao đổi, cô nương cần giao lại tất cả ám khí mang theo...



Phúc Chân Chân cười khanh khách nói :



- Tống lão thái gia quá đa nghi! Phúc Chân Chân đâu có tiếc gì một bảo vật Ngọc Bình Phong mà Trác Thiên Uy đến tay lại còn ám toán!



Tuy nói vậy nhưng thị vẫn rút trong túi lấy ra một nắm ám khí gồm những cây Táng Môn đinh, ngân châm, kim châm... để lên bàn...



Tống Tôn Vọng nói :



- Xin cô nương thứ lỗi, còn lại những thức trang sức trên đầu...



Phúc Chân Chân lại gỡ hết gần chục chiếc ngọc thoa, kim trâm giắt trên đầu xuống, cười hinh hích hỏi :



- Chẳng lẽ Tống lão thái gia còn muốn khám người tôi nữa?



Cảm thấy làm việc đó là quá phận, hơn nữa đối phương đã có thiện ý nên Tống Tôn Vọng đỏ mặt, xua tay nói :



- Nào dám! Bây giờ xin mời cô nương theo chúng tôi đến gặp Trác Thiên Uy!



Tống Tôn Vọng ra lệnh :



- Hoài An dẫn đường!



Tống Hoài An sốt sắng dạ một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi mật thất dẫn công công, phụ thân và Linh Hồ Phúc đại thư tới khu vực địa lao bên dưới biệt lâu, ấn vào nút tự động mở cửa địa đạo, bước vào một thông đạo tối om, bước vào một gian phòng dành cho hai tên cai ngục Tống Trung và Tống Dũng...



Phúc Chân Chân hỏi :



- Tống lão thái gia, Trác Thiên Uy ở trong phòng này?



- Không. Hắn được giam ở thiết lao bên cạnh...



Lão hạ lệnh thắp đèn lên chỉ vào lỗ nhỏ trên tường nói :



- Cô nương hãy nhìn qua lỗ đi! Trác Thiên Uy đang ở bên đó, gọi là thiết lao, có cửa sắt rất chắc chắn...



Phúc Chân Chân ghé mắt nhìn vào lỗ, lắc đầu nói :



- Tối quá! Không nhìn thấy rõ gì cả...



Tống Tôn Vọng nói :



- Bên đó vốn có thắp nến nhưng bây giờ có lẽ đã hết rồi... cô nương có nhận ra âm thanh gì không?



- Hoàn toàn vắng lặng. Tiền bối có thể cho thắp thêm đèn lên không?



Tống lão thái gia đáp :



- Không được! Nếu sang bên đó thắp đèn thì rất nguy hiểm...



Phúc Chân Chân ngạc nhiên hỏi :



- Thế nào? Chẳng lẽ Trác Thiên Uy còn chưa bị khống chế? Sao không điểm huyệt đạo hắn?



Tống Tôn Vọng đáp :



- Đương nhiên chúng ta có thể làm chuyện đó, nhưng nếu khống chế huyệt đạo qua lâu ngày như thế hắn có thể không chịu đựng nổi mà chết đi... há mất đi giá trị hay sao?



Đột nhiên từ phòng bên nghe choang một tiếng. Trác Thiên Uy chồm lên vung kiếm chém vào tường làm lỗ nhỏ bị phá rộng ra, đồng thời cả bức tường chấn động mạnh, miệng quát to :



- Lão thất phu ti tiện Tống Tôn Vọng kia! Trác mỗ với ngươi vô cừu vô oán, vì sao dùng thủ đoạn hạ lưu lừa Trác mỗ giam vào thiết lao?



Tống Tôn Vọng đáp :



- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đến Tô Châu điều tra ba chiếc ngọc thoa của mình bị mất thì cứ tìm Hách Minh Sơn và Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy mà hỏi, vì sao còn tìm Triệu Vô Khải làm gì?



Trác Thiên Uy nghiến răng đáp :
- Tiên Cô! Hãy dùng Dịch Thần đại pháp khống chế hắn. Xem chừng hắn không chịu khuất phục đâu!



Linh Hồ thở dài đáp :



- Dịch Thần đại pháp chỉ có công dụng khi người ta cao hứng mà thôi. Bây giờ hắn đằng đằng sát khí như thế, còn khó công hiệu hơn đối với một kẻ điên nữa...



Tống lão thái gia lúc này gần như đã phát điên. Lâu như thế mà không thấy bóng dáng nhi tử Tống Tôn Vọng và hai tôn nhi Tống Hoài An và Tống Hoài Dân xuất hiện đâu cả, khả năng Linh Hồ Phúc Chân Chân đã nói không sai. Tống Hoài An bị Dịch Thần đại pháp khống chế đã mất đi bản tính hạ độc thủ đối với cha và đệ đệ mình rồi cũng nên...



Nghĩ thế, trong lòng giận dữ điên cuồng. Lão lại vung kiếm liều mạng lao vào Linh Hồ lần nữa...



Lần trước bất ngờ hơn còn chưa đắc thủ, huống chi bây giờ hồ ly tinh kia đã cảnh giác và lão đã bị nội thương rất nặng?



Linh Hồ Phúc Chân Chân lách mình tránh đi, chờ Tống lão thái gia lao qua người mới cười nhạt nói :



- Cho dù thế nào chăng nữa, cô nương cũng giết ngươi trước đã!



Dứt lời vung kiếm phóng tới.



Thực ra Tống lão thái gia chưa phải là hoàn toàn có ý liều mạng mà còn có ý định buộc đối phương lùi lại để thoát thân, chỉ tiếc rằng do nội thương quá nặng nên lực bất tòng tâm. Lão mới lao đi mấy bước thì hai chân đã không tuân theo sự điều khiển của trí óc chạy thêm nữa.



Người đang lảo đảo chực ngã thì bị Linh Hồ Phúc Chân Chân phóng tới một kiếm xuyên từ hậu tâm tới trước ngực!



Tống lão thái gia lại hộc một vòi máu, ngã sấp xuống, không bao giờ đứng lên được nữa...



* * * * *



Tống lão thái gia đã không nói dối, quả nhiên khi được tin cường địch tấn công và Linh Hồ Phúc Chân Chân chạy khỏi khách sảnh, lão biết ngay hồ ly tinh này đã thành công trong việc dụ dỗ Tống Hoài An phục vụ cho âm mưu của mình đến cướp Trác Thiên Uy và thị sắp sửa đạt được mục đích, đích thân lão ta tới biệt lâu phá hủy cơ quan thao túng đường xuống địa đạo, phong bế cánh cửa sắt dẫn xuống đó, như vậy là từ nay không có ai xuống được thiết lao để làm hại Trác Thiên Uy nữa...



Lão biết địa đạo còn có một lối ra nữa, tuy rất khó tìm nhưng một khi Trác Thiên Uy không uống trà độc, được Tống Trung, Tống Dũng cho uống nước khôi phục lại sức lực, nhất định chàng sẽ tìm được lối ra. Tống phủ dù bị hủy, tất người này sẽ điều tra ra được kẻ chủ mưu bắt mình đến Tống phủ đồng thời cũng là người chủ mưu trong việc cướp đoạt sáu mươi bảy viên ngọc của mình ở Nam Kinh chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân và thị sẽ không có cách gì thoát khỏi sự trả thù của thiếu niên cực kỳ lợi hại này...



Cũng có nghĩa là Tống phủ sẽ được báo thù!



Đối với hạng người như Tống lão thái gia thì thấy mình không ăn được thì đạp dổ là điều hiển nhiên, lão bố trí cho bắt Trác Thiên Uy chỉ vì món lợi là Ngọc Bình Phong đáng giá ba vạn lạng hoàng kim, nay bảo vật đệ nhất thiên hạ đó không đến tay thì lão giải thoát cho chàng, không phải là do đạo nghĩa hay lòng thương mà do sự tự tư vị kỷ.



Thoát khỏi thiết lao nhưng không tìm được lối ra. Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh cứ theo thông đạo đi mãi.



Thông đạo thật dài, đi có ba trăm bước mà chưa tới tận đầu, càng vào sâu càng tốt, không khí càng ngột ngạt...



Chẳng lẽ là tử lộ?



Cuối thông đạo là bùn nhão nhoét, từ trên trần nước tong tong nhỏ xuống, vẫn không thấy lối ra!



Trác Thiên Uy nói :



- Có lẽ đây đã gần bờ sông rồi...



Phó Phụng Minh lo lắng hỏi :



- Thiên ca! Không có lối ra, chúng ta làm gì bây giờ?



Trác Thiên Uy cười nói :



- Chúng ta bây giờ hoàn toàn tự do, ăn no uống đủ, có đao kiếm trong tay, làm gì mà chẳng được? Cứ việc đào lối mà ra thôi!



- Nhưng biết bao giờ mới lên được tới mặt đất?



Trác Thiên Uy đánh hỏa tập lên soi hai bên thành động, xem xét một lúc rồi nói :



- Muội đừng lo, thành động có rất nhiều rễ cây lau sậy, hiển nhiên đây là khu vực bờ động, mà rễ lau sậy thì không ăn sâu quá, nhiều lắm là chỉ một vài trượng thôi, đất bãi sông lại mềm, có gì mà không đào thoát ra được chứ?



Phó Phụng Minh nghe rất có lý, cao hứng nói :



- Thiên ca! Vậy chúng ta bắt đầu đào thôi!



* * * * *



Đến sáng thì Tống phủ đã thành một đống hoang tàn, bao nhiêu đình đài lâu tạ cháy sạch lửa vẫn còn âm ỉ cháy.



Đại sảnh hoa lệ được xây bằng đá trông như còn nguyên vẹn nhưng bên trong chẳng còn gì, cột kèo cháy đen, mái sập tan hoang, mùi tử thi bị cháy bốc lên khét lẹt!



Sau khi nhận được hung tin, vị bổ đầu Ngô Huyện Hàn Chí Cao lập tức mang theo mấy tên thủ hạ tới hiện trường điều tra.



Tại hiện trường không có tử thi nào, chỉ còn lại cột kèo cháy đen thui và những vũng máu đặc quánh lại, không thấy chủ nhân Tống Tôn Vọng, cũng không có Tống lão thái gia, hai vị thiếu gia và Tống tiểu thư cũng không có, nói chung không tìm ra khổ chủ.



Hàn Chí Cao triệu tập thôn dân Thạch Cổ thôn đến hỏi cung nhưng không ai biết cụ thể vụ thảm án xảy ra thế nào, không biết ai là hung thủ...



Những người trợ giúp Tống phủ đấu lại tặc nhân đều đã bị giết, những người khác thì nghe tiếng rú thảm, tiếng la hét đã kinh hồn bạt vía đóng chặt cửa không dám ló mặt ra khỏi nhà, cho đến khi tặc nhân rút hết vẫn chưa dám ra, làm sao biết được sự tình?



Không có khổ chủ, không có nhân chứng, xem ra Hàn Chí Cao muốn tra rõ vụ án không phải là chuyện dễ!



Hàn Chí Cao đành ở lại vùng phụ cận Hàn San tự để điều tra tiếp. Nhưng dường như đây là vụ án mà người trong giang hồ thanh toán lẫn nhau do tư thù tư oán, mấy khi mà tìm được hung thủ?



Chiều hôm đó, một mình Hàn Chí Cao ngồi trong Vọng Hồ đài nhìn ra mặt Thái Hồ đến thất thần...



Một lão nhân trong trang phục nông phu cùng một phụ nhân áo nâu quần bố tiến vào đài, có vẻ như là một đôi phu thê đến dâng hương cầu tự...



Hàn Chí Cao nghe tiếng bước chân mới thu liễm ánh mắt, ngạc nhiên nói :



- A! Thì ra là Cốc chủ và Nam Cung nữ hiệp!



Nguyên đôi phu thê bận y phục nông phu đó chính là Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc!



Trường Xuân cốc chủ cười hô hô đáp :



- Nguyên là Hàn bổ đầu! Ngươi đến điều tra vụ thảm án ở Thạch Cổ thôn có phải không?



Hàn Chí Cao vội đứng lên hành lễ nói :



- Vâng vâng! Hai vị tiền bối đến dâng hương hay có việc gì nữa?



Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa đáp :



- Phu thê chúng ta đến tìm ngươi hỏi về chuyện nhờ vả lần trước, nghe tin ngươi đi điều tra án nên cũng đến đây. Theo lão phu biết thì Tống gia là đại tài chủ ở bổn địa, nhưng trong việc làm thì có nhiều mớ ám, thường cấu kết với một số nhân vật không rõ lai lịch. Lão phu đoán rằng đây là vụ mà đồng bọn thanh toán lẫn nhau, mâu thuẫn về quyền lợi thôi!



Hàn Chí Cao nhíu mày hỏi :



- Có khả năng như vậy không?



Trường Xuân cốc chủ khẳng định :



- Hoàn toàn có khả năng. Nạn nhân mấy chục người đều bị mang đi hết, riêng Tống phủ đã có bảy tám chục người, như vậy cả hai bên ít ra là cả trăm người thiệt mạng, thế mà hiện trường không lưu lại dấu vết gì. Tống phủ là nơi được phòng thủ vô cùng nghiêm mật, còn hơn cả Tôn phủ và Hách gia trang, nếu không có nội ứng thì hung thủ không thể giải quyết gọn gàng như thế. Điều đó chứng tỏ kẻ chủ hung biết rất rõ nội tình Tống phủ...



Hàn Chí Cao nói :



- Chỉ e tiền bối đoán sai... Hôm qua tại hạ có đến đây, khi về lưu lại một tên thủ hạ, nhưng cho đến nay vẫn không có tin tức gì.



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Trác Thiên Uy cũng tới đây và từ đó không có tin tức gì nữa...



Hàn Chí Cao à một tiếng hỏi :



- Thật vậy sao?



Trường Xuân cốc chủ đáp :



- Không chỉ Trác Thiên Uy mà có cả người của Ngô Trung Nhất Long cũng tới đây...



Hàn Chí Cao nói :



- Nhưng theo tại hạ biết cả Ngô Trung Nhất Long và Hách Minh Sơn đều không có bất cứ một mối liên hệ nào với Tống phủ cả mà...



Trường Xuân cốc chủ gật đầu nói :



- Ta cũng không nghĩ là Ngô Trung Nhất Long hoặc Hách gia trang có liên quan đến vụ án này. Có tin tức gì về Trác Thiên Uy không?



Hàn Chí Cao lắc đầu :



- Không có. Thời gian này Trác Thiên Uy hành động rất cẩn mật và thận trọng, những người mà tại hạ phái đến liên lạc cũng không thể tìm ra tung tích...



Trường Xuân cốc chủ chợt à một tiếng hỏi :



- Hàn bổ đầu, việc mà lão phu nhờ ngươi...



Hàn Chí Cao đáp :



- Việc này tại hạ đã điều tra...



- Kết quả thế nào?



Hàn Chí Cao nhíu mày nói :



- Việc này rất kỳ quái. Đúng là kho quân khí ở Trấn Giang bị mất trộm một nghìn năm trăm mũi tên, mãi đầu năm nay mới phát hiện ra, nhưng những người có trách nhiệm đều không dám tiết lộ tin tức này, chỉ lặng lẽ đi mua để bổ sung vào.



Trường Xuân cốc chủ nhíu mày hỏi :



- Ngươi thấy kỳ quái ở chỗ nào?



Hàn Chí Cao đáp :



- Kỳ quái là người ta đồn rằng kẻ lấy trộm tên là em họ của vị quan coi kho binh khí tên là Dịch Phi.



Trường Xuân cốc chủ hỏi :



- Dịch phi là nhân vật thế nào?



- Một kẻ du đãng mà thôi, không có thân phận gì đáng kể, cũng không có bằng hữu nào trong giang hồ...



Trường Xuân cốc chủ chợt à một tiếng hỏi :



- Ngươi biết Bạch Vân Nhất Hạc là ai không?



- Đó là một trác hiệu khác của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái, bái đệ của Ngô Trung Nhất Long. Phủ đệ của Tào Vĩnh Thái cũng ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp gần Tôn phủ của bái huynh, nhưng hắn rất ít khi ở nhà.



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Lão phu cần đến phủ của Bạch Vân Nhất Hạc một chuyến.



Hàn Chí Cao hỏi :



- Tốt nhất là Phó đại hiệp đừng đi!



- Vì sao?



- Vì ở khu vực đó gần đây thường có nhân vật khả nghi xuất hiện, địa hình thì trống trải rất khó ẩn tích, dân cư lại thưa thớt...



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Đa tạ lời khuyên của Hàn bổ đầu. Lão phu sẽ cần thận. Chỉ xin ngươi lưu ý về tin tức của Trác Thiên Uy.



Hàn Chí Cao đáp :



- Đương nhiên tại hạ sẽ đặc biệt lưu tâm.



- Vậy thì tốt! Cáo từ!



Nói xong cùng thê tử Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc rời khỏi Vọng Hồ đài đi về hướng nam...