Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 13 : Thoát khỏi địa lao

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Canh ba...



Trăng sáng sao thưa...



Một chiếc thuyền nhỏ từ Hàn San tự xuôi theo dòng nước hướng mũi vào bờ lau rậm rạp...



Trên mũi thuyền có ba người gồm một lão nhân ăn bận kiểu nông phu, một trung niên mỹ phụ nhân cũng trang phục kiểu như thôn nữ và một thiếu niên thư sinh.



Ba người này chính là phu thê Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc và nghĩa nữ của họ, thường đóng giả nam trang Bùi Tuyên Văn.



Gió đông hây hẩy, thời khắc thế này thường rất dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ, nhưng ba người này lại không hề buồn ngủ. Lăng Vân Phi Yến Phó phu nhân quỳ bên dưới mũi thuyền, hai hàng lệ đầm đìa, miệng lẩm bẩm cầu khẩn :



- Xin trời Phật phù hộ cho Phụng nhi tai qua nạn khỏi! Xin trời Phật phù hộ.



Bùi Tuyên Văn quỳ bên cạnh nghĩa mẫu buông lời an ủi :



- Mẹ! Cát nhân thiên tướng, Phụng thư thư sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chị ấy sẽ bình yên trở về thôi!



Phó phu nhân nói :



- Nhưng vụ hỏa hoạn vừa rồi ở Thạch Cổ thôn, nghe nói Trác Thiên Uy và Phụng nhi có xuất hiện ở đó.



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Phu nhân im lặng đi có được không? Tống gia có liên quan gì đến bọn ma đầu kia mà ám hại Phụng nhi và Trác Thiên Uy chứ? Hơn nữa một khi chấp nhận bước vào con đường hành hiệp trượng nghĩa thì buộc phải chấp nhận mọi bất trắc. Sinh có lúc chết có số, không có gì phải lo lắng cả! Đã vung kiếm trượng nghĩa thì đã không quản gì đến sinh tử.



Lăng Vân Phi Yến nói :



- Nhưng tôi có oán trách ai đâu? Còn ông giả bộ làm ra vẻ anh hùng ngoài miệng, thế nhưng trong lòng không lo cuống lên đó hay sao?



Trường Xuân cốc chủ xua tay nói :



- Thôi thôi...



Vừa lúc ấy có hai người từ trong đám lau lách lao ra, vừa chạy tới gần thuyền vừa gọi :



- Mẹ! Cha! Tuyên muội...



Bùi Tuyên Văn vội nhạy phắt xuống thuyền, mừng rỡ reo lên :



- Thư thư!



Người vừa xuất hiện chính là Phó Phụng Minh, sau nàng là Trác Thiên Uy.



Trường Xuân cốc chủ thở phào một hơi nói :



- Tạ thiên tạ địa...



Rồi dìu Phó phu nhân đứng lên.



Phó Phụng Minh ôm lấy Bùi Tuyên Văn, hai người cùng nhảy tới bên thuyền.



Trường Xuân cốc chủ xuống thuyền để nắm tay Trác Thiên Uy hỏi :



- Tiểu tử. Ngươi cũng ở đây ư? Làm sao ướt như chuột lột vậy?



Trác Thiên Uy đáp :



- Vãn bối và Phụng muội vừa thoát khỏi địa lao của Tống Tôn Vọng lên đây, đang nấp trong lau lách vận công thì nghe tiếng tiền bối...



Lăng Vân Phi Yến ôm lấy Phó Phụng Minh, thấy y phục ái nữ ướt sũng, dính đầy bùn đất liền nói :



- Nha đầu mau vào khoang thay y phục đi! Y như là con gà lôi từ dưới giếng lên vậy!



Trường Xuân cốc chủ nhìn Trác Thiên Uy nói :



- Ngươi cũng thay y phục đi! Áo quần lão phu ngươi mặc vừa đấy! Tiểu tử ngươi chắc nếm khổ đầu không ít...



Phó Phụng Minh nói :



- Mẹ xem có gì ăn không cho chúng con một ít, nhịn đói nhịn khát đã hai ngày rồi...



Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh thay y phục xong thì cơm rượu cũng được đem ra, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh vừa ăn uống vừa thay nhau kể lại thảm cảnh mà hai người vừa trải qua.



Trường Xuân cốc chủ thấy hai người vừa thoát ra từ cõi chết mà vẫn vui vẻ lạc quan như thế thì vô cùng cao hứng, cười hô hô nói :



- Phụng nha đầu cứ hư cấu lên thôi. Các ngươi không phải là Xuyên Sơn Giáp mà đào đất từ địa đạo lên, tất cái hố chỉ nông choèn...



Phó Phụng Minh phản ứng ngay :



- Mất mười mấy canh giờ đào đất, may mà chỗ đó là đất bồi giáp bờ sông nên mới ra ngoài được, cha đừng có coi thường người ta. Hệ thống địa đạo của Tống gia thật lợi hại, nào là cơ quan tự động mở cửa, nào là hệ thống mật thất, kiến tạo được một kiệt tác như thế tất tốn nhiều tiền của. Phủ đệ của Tống gia đồ sộ như thế, nhưng địa đạo còn tráng lệ hơn, chỉ có người nào đại phú đại hào mới xây dựng được. Xem lại thì Tống gia mới xứng là bậc đại phú đại hào đệ nhất Dương Châu!



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Nhưng bây giờ Tống gia đã bị hủy, còn đại phú đại hào gì nữa?



Phó Phụng Minh ngạc nhiên hỏi :



- Ai đã hủy diệt Tống phủ? Sao nhi nữ và Thiên ca không biết gì cả?



Trường Xuân cốc chủ lắc đầu đáp :



- Không biết! Ngay cả vị bổ đầu của Ngô Huyện là Hàn Chí Cao tới điều tra mà không tìm ra manh mối gì, Trác Thiên Uy ngươi có biết nguyên nhân vì sao mình bị bắt tới đây không?



Bấy giờ Trác Thiên Uy đã ăn xong, buông đũa nói :



- Vãn bối không rõ lắm, hai ngày trước Tống Tôn Vọng dẫn tới thiết lao một nữ nhân nào đó. Theo lời chúng thì hình như cha con Tống Tôn Vọng bắt vãn bối là để đổi lấy một bảo vật nào đó từ nữ nhân này, vãn bối phải tự mình điều tra. Đa tạ Phó tiền bối đã chiêu đãi. Vãn bối đi đây!



Trường Xuân cốc chủ nói :



- Bây giờ đã khuya thế này ngươi còn định đi đâu? Hãy ở lại thuyền nghỉ ngơi một đêm đã!



Trác Thiên Uy đáp :



- Thịnh tình của Phó tiền bối, vãn bối xin tâm lĩnh. Trác Thiên Uy đang có nhiều việc phải làm, đã lỡ mất ba ngày ở đây vì thế cần phải tích cực hơn.



Trường Xuân cốc chủ tỏ ý không hài lòng :



- Tiểu tử! Vội một vài canh giờ cũng không giải quyết được việc gì mà! Hãy nghỉ ngơi cho phục hồi sức lực rồi ngày mai hãy tính...



- Vãn bối không sao. Chỉ vì đói khát nên kiệt sức mà thôi, bây giờ ăn no uống đủ, sức lực đã bình thường trở lại rồi!



Phó Phụng Minh cũng buông đũa nói :



- Thiên ca muốn đi, muội cũng đi theo huynh!



Trác Thiên Uy nói :



- Phó cô nương cần ở lại đây nghỉ ngơi để khôi phục lại chân khí, tại hạ cũng tìm nơi ngủ một giấc cho lại sức...



Nói xong đứng lên, chắp tay từ biệt mọi người rồi nhảy xuống thuyền lướt đi...



Bấy giờ Trường Xuân cốc chủ mới sực nhớ ra chuyện gì nói theo :



- Tiểu tử! Ta có tin này báo cho ngươi...



Nhưng chàng đã đi xa không nghe thấy nữa...



Trường Xuân cốc chủ nhìn theo, thở dài nói :



- Tiểu tử đó thật là nóng vội quá!



Rồi ngoảnh sang Phó Phụng Minh nói :



- Nha đầu, ngày mai gặp thì kéo hắn về đây để gặp Hà Cô!



Nhưng Phó Phụng Minh tựa hồ như không nghe thấy, đứng lặng nhìn theo hướng Trác Thiên Uy vừa đi khuất.



Mấy ngày thân thiết bên nhau, nay chàng bỗng dùng cách xưng hô khách sáo “Phó cô nương” khiến nàng thấy lòng nhói đau...



* * * * *



Tuổi trẻ tráng kiện nên sức lực khôi phục rất nhanh.



Sau khi ăn no uống đủ, ngủ một giấc thỏa thuê, Trác Thiên Uy lại thành long sinh hoạt hổ như trước.



Trác Thiên Uy thất tích hai ngày, khi xuất hiện trở lại thì cả tinh thần lẫn sức lực đều dồi dào sung mãn, không ai ngờ rằng chàng là nhân vật chính trong vụ thảm án hủy diệt Tống gia.



Đương nhiên trong số đó không có Linh Hồ Phúc Chân Chân.



Chui vào bãi lau rậm rạp ngủ một giấc say sưa, khi thức dậy thì đã gần trưa. Trác Thiên Uy cẩn thật kiểm tra thấy không có ai theo dõi mới ngoắt một chiếc thuyền câu nhỏ gần bờ nhảy lên.



Chiếc thuyền nhỏ không mui chỉ có một người chèo thuyền và hai mái chèo.



Trác Thiên Uy ngồi xuống lòng thuyền nói ngắn gọn :



- Chở tại hạ đến Khê Khẩu.



Thuyền phu hỏi lại :



- Tới Khê Khẩu?



- Không sai? Càng nhanh càng tốt! Tại hạ sẽ trả công xứng đáng. Được không?



Thuyền phu là một hán tử nước da ngăm đen và rất tráng kiện, gật đầu đáp :



- Không vấn đề. Cả đoạn sông này không ai chèo kịp Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính này đâu!



Trác Thiên Uy bắt chuyện :



- Danh hiệu lão huynh là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính?



- Không sai?



- Tên rất hay. Với thuyền nhỏ này lão huynh có thể tiến vào Thái Hồ không?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :



- Đừng nói Thái Hồ mà ngay cả đại hải Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính cũng dám ra! Dù Hà Bá Long Vương có lật thuyền cũng làm gì được chứ. Còn khúc sông nhỏ này thì qua lại như cơm bữa, chẳng nói làm gì! Đây tới trấn Nhữ Phong chín dặm, tại hạ chỉ chèo nửa canh giờ là tới. Công tử gia có đi không?



Trác Thiên Uy lắc đầu :



- Không, tại hạ chỉ tới Khê Khẩu thôi! Hẹn lần khác!



- Nếu thế thì lần sau vậy! Cứ đến Hà Khẩu hỏi Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính thì ai cũng biết.



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Nhớ rồi. Đường này là lão huynh đi thường xuyên chớ?



- Thường xuyên.



- Vậy chắc lão huynh quen biết nhiều người... Ở Khê Khẩu có một người là Du Tử Phương, lão huynh có biết không?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính à một tiếng nói :




Bắc Nhân Đồ cầu khẩn :



- Tam gia...



- Ngươi dám kháng lệnh Tam Tinh?



Bắc Nhân Đồ run giọng đáp :



- Thuộc hạ không dám...



- Vậy thì dẫn người đi ngay!



Bắc Nhân Đồ không biết làm gì hơn, đành phải suất lĩnh ba mươi cao thủ rời khỏi hiện trường.



Chờ chúng đi xa, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh mới tới trước Trác Thiên Uy nói :



- Tên họ Trác! Chúng ta tiếp tục!



Trác Thiên Uy nói :



- Các hạ. Ngươi quả là một thiết hán rất đáng khâm phục. Nhưng ngươi đã không còn khả năng động thủ nữa!



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :



- Ta thừa nhận công lực đã không còn bằng người nữa. Nhưng ta vẫn còn thanh Nhạn Linh đao, đại trượng phu một khi trong tay vẫn còn binh khí...



Trác Thiên Uy cười nói :



- Trác mỗ thừa nhận nếu lúc đầu ngươi dùng Nhạn Linh đao kết cục có thể đã khác nhưng bây giờ đã quá muộn rồi!



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh ương bướng nói :



- Đến lúc nào ta nằm xuống không đứng lên được nữa thì hãy nói!



Trác Thiên Uy hỏi :



- Ngươi thừa nhận công lực đã không bằng tại hạ nữa, nhưng vẫn dựa vào cây Nhạn Linh đao thành danh để giành lại thượng phong...



- Không sai! Vũ Khúc Tinh là gắn liền với Nhạn Linh đao. Kẻ nào đánh bại Nhạn Linh đao mới làm Vũ Khúc Tinh tâm phục khẩu phục!



- Nếu tại hạ đoạt được Nhạn Linh đao thì các hạ nghĩ sao?



- Đến lúc đó ta sẽ cam bái hạ phong. Không nói nhiều nữa. Hãy xem đao!



Dứt lời phát đao công tới, một chiêu Bình Sa Lạc Nhạc vô cùng uy mãnh công sang...



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đã bị nội thương nên chỉ còn phát huy được sáu bảy thành công lực, tuy biết với khả năng đó cho dù đao pháp phát huy uy lực đến bao nhiêu cũng rất khó chuyển bại thành thắng được, nhưng Vũ Khúc Tinh là người hiếu thắng, kiêu ngạo tự vỗ ngực xưng anh hùng, thà chết còn hơn buông binh khí đầu hàng hay cam nhận bại trước khi phân định thắng thua nên chưa xuất đao thì quyết không nhượng bộ.



Trác Thiên Uy cũng rất hiểu tâm ý của đối phương nên khâm phục sự quả cảm đó, đồng thời chàng cũng không thể nhượng bộ, thi triển thân pháp tránh chiêu chờ cơ hội thu phục đối phương chứ không có ý xuất thủ đả thương đối thủ như vừa rồi.



Nếu lúc này chàng lại thi triển chiêu Lạc Hồn Thiên Phệ thì có thể đả thương Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh còn dễ dàng hơn trước, nhưng chàng không làm như thế...



Công liền mấy chiêu mà thấy đối phương không hoàn thủ, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh càng phấn chấn, tiếp tục gia tăng công thế mãnh liệt hơn...



Đó chính là thời cơ để Trác Thiên Uy phản kích...



Vừa công xong một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh không thấy đối phương trước mặt nữa, đang hoang mang chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy khuỷu tay phải tê đi...



Hiển nhiên Khúc Trì huyệt đã bị đối phương điểm trúng... Hắn đành chuyển Nhạn Linh đao sang tay trái, nhưng chưa kịp hành động Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lại thấy bàn tay nhẹ bỗng...



Lòng còn kinh hãi thì đã thấy Trác Thiên Uy xuất hiện ngay trước mặt, tay cầm thanh Nhạn Linh đao của mình, tức giận gầm lên :



- Tiểu tử! Ta liều mạng với ngươi!



Đồng thời lao tới công xuất một chiêu...



Trác Thiên Uy lách mình tránh đi, cười nói :



- Tam gia bớt giận, vừa rồi ngươi đã nói tại hạ đoạt được đao thì ngươi cam bái hạ phong mà!



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh ngẩn người ra một lúc rồi ưỡn ngực nói :



- Không sai! Ta là Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, anh hùng nhất thế, đương nhiên một lời đã xuất tứ mã nan truy!



Trác Thiên Uy cười nhạt nói :



- Trong trận đấu này ta thừa nhận ngươi là anh hùng, nhưng những vụ ám toán trước đây...



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :



- Những lần đó là do Vô Tình Giả Thất Cô thực hiện mà không thông qua bổn tam gia!



Trác Thiên Uy xua tay nói :



- Thôi được! Ta không cần truy cứu việc đó nữa, nhưng bây giờ muốn hỏi các hạ hai vấn đề, thứ nhất người phụ trách quý Minh tại Dương Châu là ai? Bây giờ người đó ở đâu? Thứ hai, một nhân vật trong quý Minh là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương hiện ẩn thân nơi nào?



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :



- Các hạ! Ngươi có thể giết ta nhưng Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh này dù huyết tẩy ngũ bộ cũng quyết không phản bội bổn môn, không bán đứng bằng hữu của mình!



Vừa lúc đó thì Trác Thiên Uy ngửi thấy mùi dị hương, một bóng người màu lục từ bên lả lướt tới.



Đó là một nữ nhân... cách đó bốn năm trượng có một chiếc kiệu hoa với hai tên hán tử và hai lục y tỳ nữ đứng bên cạnh...



Lục y nữ nhân thong thả bước tới chỗ Trác Thiên Uy và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :



- Nguyên là Vũ Khúc Tinh Bồ tam gia.



Rồi quay sang Trác Thiên Uy nói :



- Công tử gia, xin đừng bức cung Bồ tam gia nữa!



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Vì sao?



- Nhân vật đầu não của Tam Tinh minh hiện đã đến Tĩnh viên phía Đông nam thành Tô Châu.



Trác Thiên Uy hỏi :



- Nhân vật đầu não của Tam Tinh minh? Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long?



- Không sai! Mời công tử gia nhanh chóng đến Tĩnh viên để gặp Bốc đại gia.



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Làm sao cô nương biết?



Lục y thiếu nữ đáp :



- Người của Phiêu Sa sơn trang khi đến đâu đều có người tiền trạm nắm chắc tình hình ở đó. Quy củ xưa nay như vậy!



- Cô nương là...



Lục y thiếu nữ hỏi lại :



- Ngươi không biết Phiêu Sa sơn trang sao?



- Tại hạ hầu như không biết gì về các nhân vật và môn phái võ lâm...



- Vậy thì chẳng trách... Công tử chắc mới xuất đạo giang hồ?



- Không sai!



- Tôi tên là Trần Thúy Lục. Gia phụ là Trang chủ Phiêu Sa sơn trang. Trác hiệu lão nhân gia là Phiêu Sa Thần Long.



Nghe lục y thiếu nữ giới thiệu xong, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lộ vẻ sợ hãi lùi lại.



Trác Thiên Uy à một tiếng hỏi :



- Phiêu Sa Thần Long... có phải Phiêu Sa sơn trang là ở Thái Hành sơn thuộc Lộ An Phủ không?



Trần Thúy Lục gật đầu :



- Đúng đấy! Thì ra ngươi cũng biết. Bây giờ tôi đưa công tử gia tới đó, chịu không?



Trác Thiên Uy ngơ ngác hỏi :



- Đưa tại hạ đi? Tới Phiêu Sa sơn trang? Cô nương nói đùa gì thế?



Trần Thúy Lục đáp :



- Công tử gia hiểu sai ý tôi rồi!



- Vậy cô nương...



- Tôi dẫn công tử gia đến Tĩnh viên. Đảm bảo tôi biết đường.



Trác Thiên Uy trở nên do dự :



- Cái này...



Lần trước chàng đã tới Tĩnh viên nhưng vì trời tối nên bây giờ không nhớ đường nữa. Mặt khác Trần Thúy Lục là người lạ, chàng sợ lại bị lừa như lần trước.



Trần Thúy Lục nói :



- Đi hay không thì quyết định đi chứ. Tôi sẽ không ngồi kiệu mà đồng hành cùng huynh. Xưa nay tôi còn chưa làm quen với một vị công tử tuấn tú như huynh nên đang cao hứng...



Sự thật thà, thuần hậu, dáng vẻ ngây thơ, thánh thiện của cô ta tỏ ra rất có sức thuyết phục.



Tuy vậy Trác Thiên Uy vẫn hoài nghi tự hỏi :



- Không biết cô nương này là người thánh thiện chưa hiểu hết sự hiểm ác trong giang hồ hay là một thứ sói đội lốt dê như Tống Nhã Trinh, Lê Thiên Hương?



Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói :



- Tại hạ biết Tĩnh viên ở đâu, tại hạ cũng có chân nên tự đi được. Trần cô nương! Hơn nữa đây là việc riêng của tại hạ.



- Nhưng tôi đưa huynh đi không phải là càng tốt hơn hay sao?



- Nhưng...



Trần Thúy Lục kéo tay áo chàng nói :



- Đi thôi! Công tử gia gì mà cứ dùng dằng bất quyết như vậy? Xin hỏi huynh quý tính đại danh là gì?



- Tại hạ là Trác Thiên Uy.



Trần Thúy Lục kêu lên :



- Ui chao! Huynh là vị cao thủ mà gần đây làm những nhân vật lừng danh ở Tô Châu náo động lên phải không? Chẳng trách gì mà đánh cho Vũ Khúc Tinh tới mức thê thảm như thế. Thôi đó là việc của các vị. Chúng ta đi nào!



Trác Thiên Uy không biết làm thế nào đành để mặc cho Trần Thúy Lục kéo đi khỏi tửu quán...