Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 14 : Hồ ly lộ diện

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tĩnh viên vắng lặng tĩnh mịch như cái tên của nó.



Trác Thiên Uy đứng bên ngoài cách cổng mở toang, lòng trùng trùng nghi vấn.



Đứng một lúc, chàng nhìn Trần Thúy Lục nói :



- Dường như trong viện không có người!



Lục y thiếu nữ cười đáp :



- Đó là kế nghi binh mà thôi!



Cô ta chỉ tay nói :



- Huynh xem các cửa sổ trong viện đều mở toang. Nhất định là đã có người trong đó... Nếu không tin cứ tiến vào sẽ biết.



Trác Thiên Uy nói :



- Nếu đối phương đã có ý đề phòng, nếu tiến vào sẽ rơi vào cạm bẫy của chúng...



Trần Thúy Lục tỏ vẻ băn khoăn :



- Việc này.



Thấy rõ mặt cô ta không có chút giả tạo nào, Trác Thiên Uy hỏi :



- Cô nương hành khứ giang hồ đã lâu chưa?



Trần Thúy Lục đáp :



- Tôi đi đã gần một năm rồi... tới Giang Nam du ngoạn, Giang Nam quả nhiên danh bất hư truyền, sơn minh thủy tú, nhân kiệt địa linh, không hoang vu cô tịch như Thái Hành sơn. Tôi thật không muốn quay về nữa. Tôi muốn gia phụ tới Giang Nam kiến lập một sơn trang khác để ở. Tốt nhất là tới Tô Châu này mua lấy một trang viện.



Trác Thiên Uy cười nói :



- Cái đó thì chưa chắc cô nương đã đúng!



Trần Thúy Lục hỏi :



- Huynh nói thế nào?



Trác Thiên Uy đáp :



- Tại hạ tuy trước đây chưa từng xuất hiện trong giang hồ nhưng cũng có nghe người nói trong võ lâm nổi danh nhất là Tam trang Ngũ cốc Thập đại thế gia, đối lập với lũ hung ma Tam tà Ngũ yêu tiên Thất đại hung nhân... Phiêu Sa sơn trang là một trong Tam trang, không những thần bí mà còn hết sức đáng sợ, ngay cả lũ cường đạo lục lâm ở Thái Hành sơn rất lợi hại mà không dám bén mảng lại gần. Lệnh tôn Phiêu Sa Thần Long là vị quái kiệt được bằng hữu võ lâm tôn trọng và kính nể, một nhân vật nửa chính nửa tà lừng danh thiên hạ, chẳng ai không biết.



Trần Thúy Lục đáp :



- Sự thực là có nhiều người rất sợ gia phụ.



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Đúng thế! Có người nói thà để Thiên Lôi đánh xuống đầu còn hơn chọc giận Phiêu Sa Thần Long. Vì thế nếu lệnh tôn tới Giang Nam, muốn được lòng cao thủ Giang Nam thì tất phải tuân theo quy củ như ở đây. Cô nương cứ nghĩ xem nếu quý sơn trang cứ mở toang cửa ngõ như ở đây thì hậu quả sẽ thế nào? Còn trong trường hợp đó chúng ta có tiến vào không?



Trần Thúy Lục đáp :



- Trong bổn trang có Hổ Long Thập Bát vệ, cho dù có người đến tìm cừu cũng sẵn sàng nghênh tiếp, không đóng chặt cửa trốn đi đâu! Còn tôi không tin Tĩnh viên này có gì ghê gớm.



Vừa lúc đó thì hai tên kiệu phu khiêng chiếc kiệu không cùng hai tên lục y tỳ nữ tới gần.



Trần Thúy Lục bảo một tên kiệu phu :



- Dương Tường!



Tên kiệu phu chạy tới hỏi :



- Đại tiểu thư sai bảo điều gì?



Trần Thúy Lục đáp :



- Ngươi vào trong viện quan sát tình hình rồi ra báo lại ta!



Dương Tường dạ một tiếng chạy vào trong viện.



Lát sau hắn chạy ra đứng giữa một bãi đất trống đưa tay phác một ký hiệu nào đó.



Trần Thúy Lục nói :



- Lạ thật! Làm sao trong viện lại không có người chứ? Chẳng lẽ tam tổng quản nhận được tin không chính xác?



Trác Thiên Uy hỏi :



- Tam tổng quản là ai?



Trần Thúy Lục đáp :



- Là một trong ba vị tổng quản của bổn trang, danh hiệu là Ngũ Độc Ôn Thần Mỹ Bưu.



Trác Thiên Uy nói :



- Có thể tin tức không phải là không chính xác, nhưng có thể sự tình có thay đổi, mà cũng có thể Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đã tới đây nhưng đi mất rồi.



Dương Tường chạy ra nói :



- Mời tiểu thư vào đi! Trong viện không có ai cả. Người bỏ đi cả rồi...



Trần Thúy Lục lại kéo Trác Thiên Uy đi thẳng vào Tĩnh viên, cửa đại sảnh mở toang, nhìn vào trong trang rất tráng lệ nhưng không thấy bất cứ một ai.



Trác Thiên Uy nói :



- Trần cô nương chúng ta rời khỏi đây thì hơn! Chủ nhân không có nhà chúng ta xông vào là không hợp lẽ! Chúng ta quay lại tìm Vũ Khúc Tinh thôi!



Trần Thúy Lục nói :



- Trác công tử, chẳng lẽ đã tới mà không vào?



Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :



- Nếu là bằng hữu quá môn mà không ghé mới là thất lễ, còn ở đây... Đi thôi, tại hạ biết tới đâu hỏi được Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long.



- Hỏi ai?



- Người của Kháng bá chủ nhất định biết được tin tức chính xác.



Trần Thúy Lục hỏi :



- Đi tìm Kháng bá chủ? Vị đó với huynh có quan hệ thế nào?



- Cũng như Tam Tinh minh thôi! Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào cũng từng cho người ám toán tại hạ...



- Vậy đi tìm hắn há chẳng nguy hiểm hay sao?



Trác Thiên Uy đáp :



- Thật ra tìm Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào không phải là việc dễ dàng, hơn nữa tại hạ cũng không có ý định đi tìm hắn. Thực ra bây giờ Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đang gặp khó khăn nên không ra sức truy sát tại hạ nữa...



- Bây giờ...



- Tại hạ muốn tìm một vài tên thuộc hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào để hỏi tin tức về Tam Tinh minh thôi... Đi!



Trần Thúy Lục không tiện kiên trì ý kiến của mình nên theo Trác Thiên Uy rời khỏi Tĩnh viên...



Đi được ba bốn dặm, Trác Thiên Uy chợt dừng lại nói :



- Trần cô nương có muốn xem náo nhiệt không?



Trần Thúy Lục ngạc nhiên hỏi :



- Cái gì? Xem náo nhiệt? Ở đâu?



- Ở Tĩnh viên!



Trần Thúy Lục mở to mắt nhìn chàng hỏi :



- Quay lại Tĩnh viên? Chẳng phải chúng ta vừa ở đó ra là gì? Mới đó không có người, làm sao bây giờ lại trở thành náo nhiệt?



- Bởi vì vừa rồi người của Tam Tinh minh ẩn thân trong các mật thất và mật đạo?



Trần Thúy Lục lắc đầu nói :



- Tôi không hiểu gì cả!



Trác Thiên Uy giải thích :



- Vừa rồi tại hạ nhận thấy trong đại sảnh có thông đạo dẫn ra hậu đường thấp thoáng có bóng người, tất là đối phương thấy chúng ta đã ẩn đi, bây giờ tới đó nhất định gặp người...



Trần Thúy Lục lắc đầu nói :



- Trác công tử quả là cao nhân thâm tàng bất lộ, chẳng trách gì giới giang hồ ở Tô Châu khiếp sợ như thế...



* * * * *



Trong đại sảnh đường hoa lệ của Tĩnh viên không còn tĩnh lặng vắng vẻ như trước nữa.



Trong sảnh đường có một đám hắc y nhân bịt mặt ngồi quanh mấy chiếc bàn kê liền nhau, trong đó có bốn người cầm ống Xạ Phi tiễn có ống tự động bắn tên vòng trở lại nhưng có thể tự động bắn ra mười mũi một lượt, vô cùng chính xác.



Bốn tên khác thì cầm những ống nhỏ hơn, chỉ bằng ngón tay đó là loại ống phóng độc, phát ra khói độc hại người.



Một hắc y nhân bịt mặt người cao lớn đứng lên nói :



- Tiểu tử kia thật là người cơ cảnh hiếm thấy. Chúng ta lại thất bại lần nữa rồi!
- Cha! Nữ nhi phải làm gì bây giờ?



- Lúc ngươi và hắn ở dưới địa lao Tống gia, hai đứa có xảy ra xung đột gì không?



Phó Phụng Minh lắc đầu đáp :



- Không! Việc đó nữ nhi đã kể tường tận với cha rồi mà.



Trường Xuân cốc chủ kêu lên :



- Thế thì tiểu tử biến đổi mất rồi! Cha phải đến Tiến Phúc sơn điều tra chuyện này mới được.



Phó Phụng Minh nhòa lệ nói :



- Con phải đi tìm huynh ấy!



Trường Xuân cốc chủ lắc đầu nói :



- Nó đã muốn tránh ngươi, làm thế chỉ vô ích thôi! Thôi đi! Chúng ta hãy về thương lượng xem vấn đề nảy sinh từ đâu.



* * * * *



Chỉ trong thời gian hai ba ngày, Trác Thiên Uy đã bất thần tìm những thế lực đối địch đã từng cho người ám toán mình công kích mãnh liệt làm đối phương hao binh tổn tướng trầm trọng, đặc biệt là Tam Tinh minh khiến toàn thể giang hồ hắc đạo ở Tô Châu và các vùng lân cận đều chấn động kinh hoảng.



Ngoài hoạt động của Trác Thiên Uy ra, việc Tống gia ở Thạch Cổ thôn bị hủy diệt bởi một thế lực thần bí nào đó làm bọn ma đầu thêm hoang mang.



Không chỉ vùng Tô Hàng, tin tức nhanh chóng lan ra khắp vùng Hồ Quảng rồi truyền khắp giang hồ.



Từ một kẻ vô danh tiền bối chẳng nghe ai nhắc tới danh hiệu bao giờ, chỉ trong vài ngày đại danh Trác Thiên Uy trở thành cái tên làm chấn động toàn thể võ lâm, hầu như chẳng tửu lâu khách điếm nào có mặt người trong giang hồ mà người ta không nhắc đến tên chàng :



- Trương Tam gần đây ngươi có nghe nói đến một người tên là Trác Thiên Uy không?



- Sao lại không? Người đó mới xuất đạo vài ngày, đến Tô Châu chỉ trong mấy ngày đã giết chết hai tên Ma Tăng, Khuyết Đạo trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, đả thương hai tên khác là Thiên Nguyên đạo nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cùng một tên nữa trong Ngũ yêu tiên là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ...



- Ui chao! Xưa nay Tam tà Ngũ yêu tiên Thất đại hung nhân là lũ ma đầu hung ác và đáng sợ nhất, cao thủ hắc bạch lưỡng đạo nghe danh là kinh hồn táng đởm tránh cho xa, mấy chục năm nay chúng hành hung tác ác không biết bao nhiêu nhưng không ai dám đụng đến. Trác Thiên Uy là vị võ lâm tiền bối nào mà đánh bại được nhiều tên hung ma như vậy?



- Ngươi không biết là Trác Thiên Uy mới chỉ xuất đạo giang hồ vài ngày hay sao? Chẳng những y không phải tiền bối võ lâm mà bản thân cũng không là người trong giang hồ nữa.



- Cái gì? Không phải là người trong giang hồ mà có đủ bản lĩnh giết chết Ma Tăng, Khuyết Đạo trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, đả thương hai tên khác là Thiên Nguyên đạo nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cùng một tên nữa trong Ngũ yêu tiên là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ?



- Theo huynh đệ biết thì Trác Thiên Uy là một vị tài chủ trẻ tuổi và hào hiệp, rất tuấn tú, chỉ mới hai mươi hăm mốt tuổi. Tổ cư Trác Thiên Uy tại Hán Dương, nghe nói năm ngoái ở Hán Dương gặp thiên tai thảm khốc, nạn nhân chết đói rất nhiều. Trác Thiên Uy chẳng những tán phát hết gia tài để cứu nạn mà còn mang báu vật tổ truyền bán đi để cứu tế. Vị tài chủ trẻ tuổi hào hiệp này mang sáu mươi bảy viên ngọc đến Nam Kinh bán, nhưng dọc đường bị mất trộm. Trác Thiên Uy đã lần theo manh mối này tới Tô Châu thì gặp rất nhiều bọn hung ma tụ tập ở đó. Bọn này dưới sự chỉ huy của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào Kháng bá chủ được một tên nghi can lấy trộm bảo vật là Hách Minh Sơn Hách tứ gia ở Tô Châu mời tới. Bọn này ít nhiều đều có liên quan đến vụ trộm kia nên muốn giết Trác Thiên Uy để diệt khẩu, do đó mà xảy ra những chuyện động trời kia...



- Nói vậy Trác Thiên Uy không có bằng hữu gì trong võ lâm cả?



- Không có!



- Xem ra huynh đệ cần tới gặp Trác Thiên Uy để kết làm bằng hữu với nhân vật hào hiệp này mới được...



...



Tây nam Mộc Châu trấn là khu danh lam thắng địa, có nhiều di tích của những bậc tuyệt đại mỹ nhân ngày xưa là Khuông Việt và Tây Thi, khách tới đây chủ yếu là để du sơn ngoạn thủy và để ngậm ngùi tưởng nhớ tới mỹ nhân.



Chiêm ngưỡng mỹ nhân thì đa số là giới mày râu, nữ nhân đi kiệu tới đây du lịch rất ít.



Trấn không lớn, chỉ độ ba bốn trăm hộ dân cư.



Trong trấn có hai đại lộ và độ chục con phố nhỏ nhưng hầu như nhà nào cũng có vườn cây, ngay cả những cửa hiệu, tửu lâu khách điếm dựng ở mặt phố, trong cổng đều có một sân rộng với nhiều cây lớn rợp bóng mát hoặc tiểu hoa viên, vì thế Mộc Châu có khi còn gọi là Thanh Thụ trấn.



Ra khỏi cửa tây thành thì quan đạo rẽ làm hai đường, một đường tới Quang Phúc trấn, một đường tới Thiên Bình sơn.



Ngay trong cửa tây thành là trụ sở của tuần vệ phủ. Phủ tuần ở đây phụ trách an ninh cả ba trấn Mộc Châu, Tân Quách và Quang Phúc trấn nên quy mô khá lớn.



Đối diện với vệ môn là những tửu lâu khách điếm danh tiếng nhất ở Mộc Châu, trong đó nổi tiếng nhất là Hương Tuyết lâu. Giữa quảng trường trước lâu có tới mười cây mai cổ thụ, là nơi cho khách buộc ngựa.



Khách ghé lại đều là những người có quyền có thế, mỗi bữa rượu tiền lên đến hàng trăm lạng bạc, đủ cho những người nghèo khó sống tạm nửa năm trời!



Mới giờ thân Hương Tuyết lâu còn vắng khách.



Trác Thiên Uy là một trong mấy vị khách ít ỏi trong quán. Nhưng chàng đã uống hết bốn bình rượu, mặt đỏ như mặt trời nhưng thái độ dáng vẻ vẫn còn trầm tĩnh, không có chút tửu ý nào.



Người ta nói người say rượu hay không chỉ cần nhìn sắc mặt thì biết, căn cứ vào đó nhìn sắc đỏ lựng trên mặt Trác Thiên Uy thì ai cũng đoán là chàng đã rất say, nhưng thực tế không phải thế.



Có ai khoái kẻ say rượu? Lúc say người ta mất tự chủ, thường hành động hung bạo nói năng bất nhã. Gặp những người như thế ai cũng muốn tránh xa cho khỏi phiền phức.



Huống chi ở đây Trác Thiên Uy còn mang đao nữa? Ngay cả bọn tiểu nhị cũng không tên nào dám tới gần, lỡ ra khách quan say cho một đao há chẳng thác oan?



Trác Thiên Uy vẫn tiếp tục uống sang bình thứ năm... tay rót rượu vẫn còn rất chuẩn chưa run tí nào.



Bàn bên có một trung niên hán tử dáng vẻ rất uy phong, bước sang bàn Trác Thiên Uy cười hỏi :



- Lão huynh còn uống tiếp nữa được ư?



Trác Thiên Uy đáp :



- Còn chứ! Có người gọi tại hạ là Tửu Tiên. Hình như nhân vật giang hồ nào cũng có một cái trác hiệu. Nếu vậy tại hạ sẽ lấy hai chữ Tửu Tiên làm trác hiệu của mình! Hô hô Tửu Tiên. Đúng quá!



Trung niên hán tử nói :



- Vậy các hạ danh liệt trong Ngũ yêu tiên hay sao?



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Ngũ yêu tiên cũng được chứ sao?



Trung niên hán tử lắc đầu nói :



- Ngươi không có khí chất tiên phong đạo cốt nên không xứng xưng là tiên.



Trác Thiên Uy trầm ngâm nói :



- À phải rồi! Xưng là tiên thì có phần báng bổ đấy, vì thế ta không thể lấy trác hiệu Tửu Tiên được!



Trung niên hán tử khuyên :



- Lão huynh đừng uống nữa! Uống nhiều là hỏng sự đấy!



Trác Thiên Uy lắc đầu nói :



- Sao lại hỏng sự?



Chàng bưng chén lên, uống cạn một hơi nói tiếp :



- Rượu làm người ta can đảm hơn. Thậm chí uống vào mấy chén thì có thể giết người mà không nháy mắt.



Trung niên hán tử hỏi :



- Thế nào? Giết người? Lão huynh muốn giết người?



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Không sai! Cách đây chừng dặm rưỡi có một khu tiểu dân cư gọi là Thảo Quả viên gần Linh Nham tự, trong thôn có một bọn hung đồ đang ẩn phục... Bọn này nợ ta một món. Chờ tại hạ uống đủ để gan to bằng trời xong sẽ xách đao tìm chúng, cho mỗi đứa một đao...



Trung niên hán tử cười nói :



- Chờ ngươi uống từ chén đầu tiên tới giờ chỉ e chúng đã bỏ đi rồi.



Trác Thiên Uy đáp :



- Kệ bọn chúng, không cần vội! Chờ lát nữa ta sẽ tìm chúng.



Trung niên hán tử nói :



- Lão huynh thôi đi! Uống thế là quá nhiều rồi! Nếu uống thêm chỉ sợ không nhận ra nổi kẻ nào là con nợ đâu!



- Tóm lại ngươi khuyên ta uống ít mới đòi được nợ chứ gì? Vậy thì tránh ra! Tửu bảo đâu! Mang thêm cho ta một bình nữa!



Trung niên hán tử vẫn chưa bỏ đi, nói tiếp :



- Hãy nghe ta nói đã... ngươi đã có bảy tám phần tửu ý rồi...



- Thế thì sao?



- Bọn chúng người đông...



Trác Thiên Uy chỉ tay vào mũi trung niên hán tử nói :



- Nhưng các ngươi cũng không ít mà. Ngươi hy vọng ta thịt đi đại bộ phận thủ hạ của Thiên Vũ Tinh, sau đó mới hiện thân giải quyết toàn cục, thừa cơ thịt luôn cả ta đúng vậy không?



Trung niên hán tử hoang mang nói :



- Ngươi...



Bốp!



Trác Thiên Uy bất thần đứng lên vung tay phải dang thẳng cánh tát vào mặt trung niên hán tử.



Tên này không tránh kịp đưa tay bưng bộ mặt đỏ bầm lùi lại mấy bước, thẫn thờ nhìn đối phương tựa hồ vẫn không tin làm sao mà gã say kia tát trúng mình được?



Trác Thiên Uy lại ngồi xuống nói :



- Ngươi hãy về báo lại với Kháng bá chủ để hắn dẹp ý nghĩ muốn làm ngư ông đắc lợi đi! Ta không ngốc đến nỗi đi làm kẻ đánh thuê không công cho người khác đâu! Ngươi khuyên ta uống ít đi mấy chén vì sợ uống nhiều thì không đối phó nổi với cao thủ của Tam Tinh minh sẽ bất lợi cho các ngươi chứ tốt lành gì? Hô hô! Bây giờ thì ngươi đã rõ rồi chứ? Lão huynh! Ta không có ý xen vào cuộc tranh chấp của các ngươi đâu! Chờ các ngươi liều mạng xong mới tới lượt ta tính sổ!



- Ngươi...



- Đừng nói nữa! Hãy về nói với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào rằng hắn đừng có mà nghĩ đến chuyện lợi dụng ta! Hãy chuyên tâm mà chuẩn bị đối phó với Tam Tinh minh! Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ còn nửa canh giờ mà thôi. Ta nói không sai chứ? Trước hoàng hôn là bắt đầu cuộc sinh tử chiến rồi... Cuộc chiến lần này là quyết định sự sinh tử tồn vong của các ngươi đấy! Ta đã bảo đảm không can dự vào thì các ngươi nên mãn ý rồi, sao còn chưa chịu đi nữa?



Trung niên hán tử không dám nói thêm tiếng nào nữa, trả tiền rượu rồi hối hả xuống lầu.