Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 17 : Quần ma tăng viện
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Trong mật đà Tam Tinh minh ở Bách Liễu cốc hoàn toàn tĩnh lặng, Chẳng những không thấy người nào mà đến gà chó cũng không.
Chiếc kiệu đặt trước chính đường cách chừng mươi trượng. Đơn lão lão cùng bốn tên kiệu phu và hộ kiệu đứng bên kiệu quan sát khu nhà một lúc rồi Đơn lão lão nói :
- Trương Long!
Một trong hai tên hộ kiệu bước ra cung kính đáp :
- Lão lão! Thuộc hạ có mặt!
Đơn lão lão nói :
- Phúc cô nương đã hẹn gặp chúng ta ở đây thì không thể vắng vẻ thế này được. Ngươi hãy vào kiểm tra xem có phát sinh biến cố gì không? Nhưng phải hết sức cẩn thận!
Trương Long nói :
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Nói xong rút kiếm ra đi thẳng vào chính đường.
Đơn lão lão ra lệnh :
- Khởi kiệu! Đi theo ta!
Đoàn kiệu tiếp tục theo lão thái bà tiến lên.
Tiếng người trong kiệu nói :
- Đơn lão lão! Hãy sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. Không cần phải giả danh Phiêu Sa sơn trang nữa!
Đơn lão lão đáp :
- Thiếu chủ nhân cứ yên tâm!
Trương Long vừa bước lên hành lang thì trong ngôi chính đường có hai tên trung niên hán tử mang kiếm lao ra quát :
- Ai! Đứng lại!
Trương Long không đáp, cứ đi thẳng vào.
Một trong hai tên trung niên hán tử nổi giận quát :
- Cẩu tặc! Ngươi điếc hay sao?
Nói xong cùng tên đồng bọn rút kiếm xông tới chém xuống đầu Trương Long.
Tên này lùi lại tránh kiếm, hừ một tiếng nói :
- Xuẩn tài đáng chết!
Nói xong vung kiếm phản công :
- Choang! Choang!
Hai tên trung niên hán tử tỏ ra không phải là địch thủ của Trương Long, chỉ một chiêu bị tên này đánh bay mất kiếm, một tên bị thương vào cánh tay phải lùi lại bốn năm bước, còn tên kia bị chém đứt yết hầu gục xuống tại chỗ...
Từ chính đường lại thêm mười mấy người khác lao ra, dẫn đầu là một lão đạo. Lão đạo này thân thủ rất cao, chỉ một chiêu đã đánh Trương Long bắn ra khỏi hành lang.
Đơn lão lão vung trúc trượng xông vào quát :
- Thiên Thành đạo tặc! Không ngờ các ngươi vẫn còn lẩn khuất ở đây!
Lão đạo chính là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, lần trước đã bị một chưởng của Trác Thiên Uy đánh trọng thương, không biết sau đó Tam Tinh minh đã tái chiếm mật đàn, không hiểu sao bây giờ Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ còn ở đây?
Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ và Đơn lão lão mới giao thủ một chiêu thì một người nhảy ra nói :
- Hô hô hô hô! Thì ra là Hiêu Bà Đơn lão lão của Phiêu Sa sơn trang. Chẳng trách gì cả gan hành hung giết người của Kháng mỗ! Phiêu Sa sơn trang cách đây mấy ngàn dặm, sao cũng tới Giang Nam tác oai tác phúc? Rất tốt! Hôm nay lão phu sẽ giáo huấn cho Phiêu Sa sơn trang các ngươi biết rằng Giang Nam không phải là nơi các ngươi muốn hành hung ai cũng được đâu.
Trong kiệu nhảy ra một người, không phải là vị thiên kim tiểu thư nào mà là một vị thiếu niên công tử bận thanh y mặt mũi anh nhi tuấn tú, dáng như ngọc thụ lâm phong.
Thiếu niên công tử tay cầm kiếm, dẫn đầu hai tên kiệu phu và tên đồng bọn của Trương Long nhảy lên đứng giữa hành lang quát :
- Lão thất phu! Ngươi mà xứng giáo huấn Phiêu Sa sơn trang? Ngươi là Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, không sai chứ?
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào chưa kịp trả lời thì Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ bước lên nói :
- Nguyên là Đông tam thiếu trang chủ, Đông Tam Sa. Phiêu Sa sơn trang với chúng ta vốn là nước giếng không phạm nước sông, vì sao Tam thiếu trang chủ tới đây cho thuộc hạ hạ độc thủ giết huynh đệ chúng ta?
Thiếu niên công tử hừ một tiếng đáp :
- Ngươi là thứ gì mà dám đối đáp với Tam thiếu gia ta?
- Bần đạo là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ...
- Thì ra ngươi là một tên trong Ngũ yêu tiên... Tại hạ ngưỡng mộ đại danh...
Nói chưa dứt lời bỗng vung tay phải lên...
Ba mũi ám khi chợt bay vút tới nhằm vào mặt và ngực Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ...
Lão đạo hốt hoảng nhảy tránh đi nói :
- Tiểu tử ngươi sao dám xuất thủ ám toán...
Lão chưa nói xong thì thêm ba mũi ám khí nữa bắn tới, không tránh kịp bị bắn trúng ngực và tiểu phúc ngã nhào xuống!
Hạ thủ giết Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ xong, thiếu niên công tử ra lệnh cho Trương Long và bọn kiệu phu :
- Bố trí Tứ Tượng trận! Tên nào dám vọng động thì cứ giết thẳng tay!
Trương Long cúi người đáp :
- Tuân lệnh Tam thiếu gia!
Dứt lời cùng một tên đồng bọn và hai tên kiệu phu bố trận.
Đồng bọn của Trương Long là Lý Hổ, họ là hai người trong Long Hổ thập bát vệ của Phiêu Sa sơn trang danh chấn giang hồ, Trương Long chỉ một chiêu giết chết cao thủ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, đủ thấy võ công không phải tầm thường, hai tên kiệu phu tất cũng là cao thủ thượng thặng...
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào tức giận bước lên quát :
- Đông Tam Sa! Phiêu Sa sơn trang được coi là danh môn đại phái trong giang hồ, thế mà ngươi bất chấp sĩ diện, ám toán giết người, có coi danh vọng của Đông Trường Thạch cha ngươi ra gì nữa không?
Đông Tam Sa cười hắc hắc đáp :
- Kháng lão tặc! Lâm trận thì phải cảnh giác. Lũ ma đầu các ngươi chuyên ám toán hại người, chẳng lẽ không biết điều đó? Nay bị giết thì chỉ nên trách võ nghệ kém người, còn trách được ai?
Hắn nói xong quay sang Trương Long phất tay ra lệnh :
- Tứ Tượng trận phát động, không để tên nào sống sót!
Trương Long, Lý Hổ và hai tên kiệu phu lập tức phát động Tứ Tượng trận, cả bốn người cùng tiến vào bọn hắc y nhân thuộc hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, cả bốn tên múa kiếm giữ chặt góc trận, hai tên kiệu phu ra sức hộ công, còn lại Trương Long và Lý Hổ thì ra sức phóng kiếm tàn sát.
Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang uy lực còn hơn kiếm trận của phái Võ Đương rất nhiều, kiếm trận di chuyển đến đâu tiếng la thảm vang lên tới đó, không người nào đương nổi, chỉ trong chốc lát đã có tới chục tên hắc y nhân ngã xuống, kẻ đứt đầu tên thủng bụng, tử trạng trông thê thảm vô cùng!
Trong lúc đó thì Đông Tam Sa và Đơn lão lão cũng công tới Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
Chỉ sau bảy tám chiêu, lão này cũng không địch nổi hai cao thủ, vừa đánh vừa lùi.
Đơn lão lão cười hắc hắc nói :
- Kháng lão tặc! Ngươi mà xứng là đối thủ của Thiên Cơ thập bát kiếm. Hãy chịu mệnh đi?
Mụ đang nói thì một nhân ảnh lao tới như cơn lốc, vội vung trúc trượng lên đối địch nhưng đối phương thân pháp quá nhanh, võ công càng tinh diệu, chỉ một chiêu đã đánh bay cây trúc trượng khỏi tay mụ ta...
Người vừa xuất thủ chính là Trác Thiên Uy, chàng đánh bay binh khí khỏi tay Đơn lão lão xong lao tới chỉ kiếm vào yết hầu mụ ta quát :
- Đơn lão lão! May bảo tên họ Đông và Tứ Tượng trận tán trận ngay! Nếu không người mất mạng đầu tiên tiếp theo đây là ngươi!
Đông Tam Sa đang sắp sửa kết thúc tính mạng Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, thấy Đơn lão lão bị khống chế thì thu kiếm lùi lại.
Bấy giờ hai mươi lăm tên thủ hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào bị Tứ Tượng trận tàn sát, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại mười một tên, nhưng trong số hai tên kiệu phu thì cũng có một tên bị thương vào đùi phải, máu trào ra lênh láng.
Không chờ Đơn lão lão ra lệnh. Trương Long bảo đồng bọn tán trận.
Thế nhưng chúng không chịu lùi mà chuyển sang vây lấy Trác Thiên Uy, chỉ cần Đông Tam Sa ra lệnh là chúng lập tức bố trận tấn công, chẳng quản gì đến việc sống chết của Đơn lão lão.
- Thứ lỗi vì không tiễn!
Thần Thủ Thiên Quân và hai tên vệ sĩ vội vã bước ra khỏi phòng.
* * * * *
Chờ ba người đi xong, Phó Phụng Minh cười nói :
- Thiên ca! Huynh còn chưa đến nỗi quá hồ đồ.
Trác Thiên Uy nói :
- Muội ngồi đi! Ta nhận được thư muội nhắn lại, đã đến bến sông tìm nhưng không gặp...
Phó Phụng Minh ngồi xuống, đỏ mặt nhìn chàng nói :
- Huynh có đến ư? Thế mà muội chờ huynh đến khổ...
- Xin lỗi... Ta không thể phân thân...
- Thôi đừng khách sáo nữa, Thiên ca! Muội biết lý do vì sao huynh giận muội rồi. Sự hiểu lầm của huynh làm muội rất đau lòng. Thiên Uy, vì sao huynh cứ ra sức đề phòng muội như thế làm gì? Muội đã coi huynh thành người tri kỷ thân thiết nhất.
- Phó cô nương...
- Thiên Uy! Muội không trách huynh đâu! Giữa người với người có một chữ duyên là không thể cầu mà có được. Nhưng muội hy vọng hai chúng ta cứ giữ tình thân hữu trước đây đừng để phai nhạt, chỉ cầu cho huynh đừng hiểu lầm muội mà thôi!
Trác Thiên Uy nói :
- Muội đừng quan trọng hóa vấn đề như thế được không? Chúng ta vốn là bằng hữu tốt của nhau mà! À! Muội lưu thư nhắn có vấn đề gì quan trọng gì cần thông báo vậy?
Phó Phụng Minh đáp :
- Vấn đề liên quan đến Long Vương Lộ Trường Niên.
Trác Thiên Uy nói :
- Tiểu huynh cũng đang muốn tìm lệnh tôn để thỉnh giáo về tên này...
Phó Phụng Minh hỏi :
- Huynh phát hiện ra hắn đáng nghi từ lúc nào?
Trác Thiên Uy đáp :
- Tiểu huynh vừa phát hiện ra hắn là kẻ do Ngô Trung Nhất Long phái đến Dương Châu để cấu kết với Tam Tinh minh, đồng thời hai tháng trước hắn còn ở Trấn Giang ngầm bảo hộ cho Triệu Vô Khải...
Phó Phụng Minh kinh ngạc kêu lên :
- Ui chao! Còn có chuyện đó nữa ư?
Nàng chợt hỏi :
- Thiên ca! Huynh còn nhớ lần bị tập kích ở Vị Lô đảo nữa không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
- Còn nhớ. Mà sao?
- Vì cha nhặt được mấy mũi tên ở đó có nét đặc thù nên đã điều tra biết được tên đó là xuất xứ từ kho quân khí ở phủ nha, trong kho bị mất tới một nghìn mũi tên. Theo kết quả điều tra mới nhất thì việc trộm tên là do tên giám thị kho quân khí La Kinh Quốc cấu kết với người em vợ là Dịch Phi thực hiện...
Trác Thiên Uy rúng động hỏi :
- Dịch Phi... Chẳng lẽ hắn là quản lý của Hắc Long Thuyền Hành?
Phó Phụng Minh gật đầu :
- Không sai! Chính là hắn!
Trác Thiên Uy đứng lên, nghiến răng nói :
- Thực là quân đáng chết. Vậy là hắn liên quan trực tiếp đến Triệu Vô Khải, mà Long Vương Lộ Trường Niên, Thần Thủ Thiên Quân cả Ngô Trung Nhất Long cũng là một trong những kẻ âm mưu ám toán ta! Tiểu huynh cần phải đi tìm chúng!
Phó Phụng Minh nắm tay chàng giữ lại nói :
- Thiên Uy! Huynh hãy bớt kích động, việc này không nên vội vàng hấp tốc...
- Vậy theo muội...
- Cần phải tìm được chứng cứ xác đáng đã!
Trác Thiên Uy nóng nảy nói :
- Chứng cứ làm quái gì? Mà đi đâu tìm được chứng cứ bây giờ? Hừ! Ta không sợ hắn không cung khai nơi ẩn náu của Triệu Vô Khải...
Phó Phụng Minh dịu dàng nói :
- Thiên Uy! Đừng nóng! Hãy nghe muội nói một lời. Bây giờ chúng ta đã tiến thêm một bước dài hơn tới hung thủ rồi. Huynh định tới tìm Thần Thủ Thiên Quân Ngô Trung Nhất Long thì chi bằng tìm Long Vương Lộ Trường Niên...
Trác Thiên Uy gật đầu :
- Được! Ta sẽ đi tìm Long Vương Lộ Trường Niên...
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Nguyệt Hoa Tiên Tử vẫn trong bộ áo nâu quần bố của một thôn cô bước vào hỏi :
- Thiên Uy! Huynh định đi đâu vậy?
Phó Phụng Minh nhíu mày hỏi :
- Ngươi... ngươi là...
Nguyệt Hoa Tiên Tử đỏ mặt đáp :
- Ta là... Lăng Nguyệt Anh.
Phó Phụng Minh nói :
- Vậy thì ta biết ngươi, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chứ gì?
- Không sai!
- Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ rắp tâm ám toán Trác đại ca lần nữa?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu đáp :
- Không đâu! Ta đã chính thức rời bỏ Tam Tinh minh. Con người ta chỉ sai một lần. Công tử gia là...
Trác Thiên Uy thay lời đáp :
- Lăng cô nương, vị này không phải là công tử gia gì đâu. Đây là Phó Phụng Minh cô nương, ái nữ của Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp, người hẹn gặp tại hạ...
Nguyệt Hoa Tiên Tử lạnh lùng nói :
- Thì ra thế... Xem ra Phó cô nương rất quan tâm đến Thiên Uy ca...
Giọng cô ta không giấu được sự ghen tức.
Phó Phụng Minh thản nhiên đáp :
- Không chỉ quan tâm mà ta còn mong được gần gũi huynh ấy nhiều hơn!
Rồi quay sang Trác Thiên Uy nói :
- Thiên Uy! Huynh vừa nói cần tìm cha thương lượng, vậy chúng ta đi thôi!
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Thiên Uy... Thương lượng về vấn đề gì vậy?
Trác Thiên Uy đáp :
- Liên quan đến việc truy tìm bảo vật. Tại hạ cũng không yên tâm để cô nương ở lại khách điếm này một mình, vậy chúng ta cùng đi luôn thể!
Ba người cùng rời khỏi khách điếm.