Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 18 : Lưới trời lồng lộng

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Một chiếc thuyền mui từ giữa Thái Hồ rẽ sóng tiến vào bến đò của Hắc Long Thuyền Hành... Người cầm lái là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính.



Trên bến có một xưởng sửa chữa thuyền bè, có ba bốn mươi người lặng lẽ làm việc khá trật tự và nghiêm túc.



Thuyền sắp cập bến thì có hai tên hán tử mang đao từ trên bến chạy xuống quát :



- Thuyền kia từ đâu đến? Tới đây làm gì. Không được ghé vào đây!



Một người đứng ở mũi thuyền đáp :



- Chúng tôi từ phủ thành đến, xin ghé nhờ một chút...



Hai tên hán tử hoạnh họe :



- Không được! Đi đi! Đây là bến thuyền của tư nhân.



Trác Thiên Uy từ trong mui mang đao bước ra, trầm giọng quát :



- Không được cũng phải được! Ai dám ngăn cản?



Một tên hán tử run giọng kêu lên :



- Bá Vương Trác...



Chưa dứt lời đã quay lưng chạy như vừa gặp ma quỷ.



Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa cũng từ trong khoang bước ra, đến bên Trác Thiên Uy cười nói :



- Tiểu huynh đệ! Ngươi trị chúng thật thảm! Đã mấy ngày mà vẫn chưa hoàn hồn...



Trác Thiên Uy nói :



- Lão bá! Đợi khi xong việc sai đúng thế nào hãy chỉ trích sau, còn bây giờ xin cho phép tiểu điệt làm chủ!



Trường Xuân cốc chủ cười khà khà đáp :



- Đương nhiên! Đương nhiên! Ta cũng thừa nhận ngươi hành sự rất được việc!



Trác Thiên Uy phi thân nhảy lên bờ.



Thấy bóng sát tinh bọn người của Hắc Long Thuyền Hành lập tức náo loạn tranh nhau chạy tứ tán.



Trác Thiên Uy lao theo chộp lấy một tên hán tử.



Tên này kình hồn lạc phách cất giọng cầu khẩn :



- Bá Vương Trác gia! Xin... tha mạng!



Trác Thiên Uy đáp :



- Không ai cần lấy mạng ngươi đâu! Hãy nghe ta nói đây!



- Tiểu nhân... xin nghe!



- Hãy vào báo tin với Long Vương Lộ Trường Niên là Bá Vương Trác Thiên Uy đang ở đây chờ hắn. Nghe rõ chưa?



- Tiểu nhân... nghe rõ rồi!



- Vậy thì đi nhanh lên! Nói thêm nếu Long Vương Lộ Trường Niên không ra thì dặn thê nhi lo hậu sự đi!



- Tiểu nhân... tuân lệnh!



Trác Thiên Uy buông tay. Tên hán tử ba chân bốn cẳng chạy đi... Phó Phụng Minh đứng trên mũi thuyền chăm chú quan sát bọn công nhân trong xưởng sửa chữa vẫn trầm tĩnh làm việc một lúc rồi đến bên Trác Thiên Uy nói :



- Thiên ca. Muội cảm thấy tình hình có gì đó không được bình thường...



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Có gì không bình thường?



- Tựa hồ như đối phương đã có đề phòng... Chỉ sợ Long Vương Lộ Trường Niên không đến...



Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :



- Hắn dám không đến?



Phó Phụng Minh nói :



- Bọn này không có vẻ gì là có ý định phản kháng, khác với lần trước.



- Đó là vì chúng sợ...



- Bởi vậy muội nói là Long Vương Lộ Trường Niên vì sợ mà có thể trốn đi...



Trác Thiên Uy lớn tiếng :



- Hắn trốn cũng không thoát đâu!



Quả nhiên qua gần nửa canh giờ mà Long Vương Lộ Trường Niên không xuất hiện.



Trác Thiên Uy lại chộp lấy một tên hán tử trong xưởng sửa thuyền tra khảo :



- Ngươi biết Long Vương Lộ Trường Niên ở đâu không?



Tên hán tử run như cầy sấy đáp :



- Lộ đại gia... đi rồi!



- Đi đâu?



- Tiểu nhân không biết, chỉ thấy đại gia mang theo mười mấy vị chấp sự...



- Đã lâu chưa?



- Chừng một canh giờ trước, có một chiếc thuyền từ phủ thành tới. Sau khi gặp đại gia bàn bạc xong. Đại gia liền mang theo người lên thuyền vội vàng chèo đi...



- Đi hướng nào?



- Hướng tây!



Trác Thiên Uy nói với Phó Phụng Minh :



- Mau lên thuyền thôi!



Hai người trở về thuyền, Trác Thiên Uy ra lệnh cho Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính :



- Đuổi theo Long Vương Lộ Trường Niên về hướng tây!



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính nói :



- Trác gia! Nếu Long Vương Lộ Trường Niên chạy trốn người thì tại hạ biết hắn đi đâu.



- Cứ mau đuổi theo đã rồi hãy nói!



Chiếc thuyền giương hết buồm, rẽ sóng lướt như bay về phía tây, nhưng sau hai canh giờ thuyền ra tới sông Hán Thủy mà không gặp một chiếc thuyền nào.



Trác Thiên Uy đến bên Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính hỏi :



- Ngươi nói Long Vương Lộ Trường Niên có thể trốn ở đâu?



- Ở núi phía đông Động Đình Hồ.



Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :



- Núi phía đông Động Đình Hồ?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính gật đầu :



- Không sai! Long Vương Lộ Trường Niên có một tên huynh đệ làm trại chủ thủy tặc ở đó, thủ hạ có tới ba bốn trăm tên... Thủy trại này hành động rất ẩn mật, xưa nay giết người cướp của chưa bao giờ để lại hành tích. Nếu ngày hôm nay mà không truy kịp thì chờ đến mai chúng giấu thuyền trong những bãi lau sậy rậm rạp trải dài hàng chục dặm, muốn tìm ra còn khó hơn lên trời...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Liệu hắn có cho thuyền ghé vào Hổ Sơn nghỉ ngơi không?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :



- Hổ Sơn không phải địa điểm liên lạc nên hắn không ghé đâu! Thạch Cống Sơn mới là địa điểm, thì có khả năng...



Trác Thiên Uy hỏi :



- Làm sao Trương huynh biết rõ tình hình của bọn thủy tặc như vậy?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :



- Chẳng giấu gì Trác gia. Trước đây tại hạ cũng từng tham gia thủy đội, nhưng sau giác ngộ ra, người ta chỉ cần siêng năng thì làm gì cũng kiếm được miếng ăn chẳng cần giết người cướp của, nên đã rửa tay gác kiếm, sắm thuyền đưa khách kiếm sống qua ngày, sau mới thấy nghề này sống cũng không đến nỗi tệ hại, lại rất khoái hoạt...



Trác Thiên Uy nói :



- Trương huynh nghĩ vậy là rất đúng...



Thuyền đi thêm mấy dặm, Trác Thiên Uy chợt chỉ tay nói :



- Phía trước ba bốn dặm có một chiếc thuyền. Có thể đúng là thuyền của Long Vương Lộ Trường Niên. Trương huynh cho thuyền chạy nhanh thêm một chút được không?



Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính nhìn lên nói :



- Trác gia! Trên sông nhìn gần thế nhưng không phải ba bốn dặm mà phải trên mười dặm, phải một canh giờ nữa mới đuổi kịp chúng. Trác gia và mọi người cứ ẩn vào khoang đi, khi cặp mạn thuyền đối phương tại hạ sẽ thông báo.



Trác Thiên Uy nói :



- Không thể cặp mạn được đâu. Chúng có cung tên đấy!



- Vậy thì làm thế nào?



- Cứ vượt qua thuyền địch rồi giảm tốc độ. Chỉ cần đi ngang thuyền của đối phương cứ báo hiệu cho tại hạ một tiếng, tại hạ sẽ có cách tiếp cận...



Khoảng cách giữa hai chiếc thuyền rút ngắn dần...



Phía trước là chiếc lâu thuyền với những cột buồm rất lớn, nếu gió to thì không thuyền nào đuổi kịp, nhưng mây gió nhẹ nên tàu thuyền chạy chậm như bò kéo xe...



Sau khi xác định đúng là thuyền của Long Vương Lộ Trường Niên, Trác Thiên Uy phi thân lao sang thuyền địch, nhanh chóng khống chế tên cầm lái.



Tên này trước khi ngã xuống còn kịp la to :



- Có người cướp thuyền!



Trên lâu thuyền lập tức náo loạn. Có người la lên thất thanh :



- Bá Vương Trác Thiên Uy...



Mấy tiếng đó làm tình hình càng náo loạn, nhiều tên bủn rủn chân tay khuỵu xuống...



Trác Thiên Uy dương đao quát :



- Không được vọng động! Tên nào dám dùng binh khí, ta sẽ giết ngay!



Có hai tên quỳ xuống, giương cung nhưng tên chưa kịp phát thì mỗi tên trúng ngay một mũi phi đao vào yết hầu đổ gục xuống. Bọn kia thấy thế không tên nào dám vọng động nữa...



Trác Thiên Uy hướng vào khoang thuyền quát :



- Long Vương Lộ Trường Niên! Mau bước ra đây! Trác mỗ có việc cần hỏi ngươi!



Long Vương Lộ Trường Niên run rẩy bước ra khỏi khoang thuyền, tức giận nói :



- Tên họ Trác... ngươi thật quá đáng... Cứ tới đây! Ta liều mạng với ngươi!



Trác Thiên Uy cười đáp :



- Được thôi! Chú ý, tại hạ tới đây!



Dứt lời phi thân lao vút tới.



Long Vương Lộ Trường Niên vung tay đánh ra một chưởng nhưng bị Trác Thiên Uy hóa giải vô tích vô ảnh nên vội vung đao chém ra.



Võ công đao pháp của Long Vương Lộ Trường Niên thì còn lâu mới địch nổi Trác Thiên Uy, chàng xuất chiêu đánh bật đao lão chủ hãng xong, sấn tới chộp lấy cổ tay phải đối thủ bẻ quặt ra sau quát :




Thoạt tiên hắn nghiến răng cố sức chịu đựng nhưng những cơn đau không phải từ ngoài da thịt mà nhói lên trong xương tủy giống như cả đám kiến chui vào trong đó mà cắn rỉa...



Mồ hôi túa ra, miệng thở hồng hộc, Độc Chỉ Uông Đông cắn chặt môi đến bật máu, mặt biến dạng hẳn trông như mặt quỷ...



Có lẽ trọng tội bị đầy đọa dưới chín tầng địa ngục cũng chịu khổ ải tới mức đó là cùng!



Độc Chỉ Uông Đông bắt đầu rên rỉ, mỗi lúc một to...



Trác Thiên Uy cười nói :



- Đừng la! Ở đây chỉ có ta và ngươi, không ai nghe thấy đâu!



Độc Chỉ Uông Đông đã không còn chịu đựng nổi nữa, ý chí bắt đầu suy sụp, cất giọng cầu xin :



- Hãy... dừng tay...



Trác Thiên Uy cười đáp :



- Còn chưa đâu! Các hạ! Đó mới chỉ là màn mở đầu thôi... Còn màn thứ hai, thứ ba nữa... Ta không phải hạng người anh hùng nghĩa hiệp giống như Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp, nên thủ đoạn gì ta cũng có thể làm... bất chấp quy củ giang hồ!



Độc Chỉ Uông Đông cảm thấy sống lưng lạnh toát, run giọng hỏi :



- Thế nào là mở đầu? Màn thứ hai, thứ ba là gì?



Mờ đầu là Sưu Hồn chỉ, còn màn thứ hai là Kiến Nghĩa Đào Tâm, thứ ba là Ngũ Âm Triệt Mạch... Thế nào, lợi hại bằng Độc Chỉ Công của ngươi chứ?



Mồ hôi trán toát ra từng giọt lớn, Độc Chỉ Uông Đông không còn hồn vía nào nữa, nói không ra hơi :



- Xin thôi! Tại hạ... sẽ cung khai... xin ngươi... nhón tay làm phúc... đừng... hành hạ nữa...



Trác Thiên Uy điểm ra mấy chỉ để giải khai huyệt đạo cho Độc Chỉ Uông Đông nói :



- Như thế mới gọi là thức thời. Bây giờ hãy nói đi! Thần Thủ Thiên Quân đem bảo vật cướp được của ta bán cho người nào? Tổng cộng là sáu mươi bảy viên châu báu, trong đó có Ngọc Bình Phong. Riêng viên bảo ngọc này đã đáng giá mười ngàn lạng hoàng kim...



Độc Chỉ Uông Đông đáp :



- Thần Thủ Thiên Quân chỉ thu được sáu mươi viên ngọc mà không có Ngọc Bình Phong.



Trác Thiên Uy hừm một tiếng hỏi tiếp :



- Vậy còn sáu viên châu báu khác và Ngọc Bình Phong thì ở đâu? Hắn giao cho ai?



- Cho một nữ đạo sĩ họ Phúc!



Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :



- Một nữ đạo sĩ họ Phúc?



- Chính thế!



- Mụ ta là ai? Trốn ở đâu?



- Tại hạ thật không biết. Nghe nói nữ đạo sĩ đó hết sức giảo hoạt. Chính Thần Thủ Thiên Quân chỉ biết làm theo lệnh mụ ta mà không dám hỏi hành tích.



- Trác hiệu của mụ là gì?



- Linh Hồ.



Trác Thiên Uy à một tiếng nói :



- Hình như ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này... nhưng lúc đó ta lầm là Thất Ảo Hồ...



Độc Chỉ Uông Đông nói :



- Thủ thuật hóa trang của Linh Hồ cao minh hơn Thất Ảo Hồ nhiều...



Trác Thiên Uy đứng lên nói :



- Linh Hồ Phúc đạo cô... Nhất định là người định lấy bảo vật để mua tại hạ từ tay Tống Tôn Vọng và tiện tỳ Tống Nhã Trinh... Không chừng bảo vật đó chính là Ngọc Bình Phong cũng nên! Được! Nhất định ta sẽ tìm được mụ! Còn ngươi thì hãy nhanh chóngc cút khỏi đây, đi càng xa càng tốt! Đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi nữa!



Nói xong để mặc Độc Chỉ Uông Đông đứng đó, một mình rời khỏi bãi cỏ hoang vắng phi thân tiến vào bóng đêm.



Độc Chỉ Uông Đông hít sâu vào mấy hơi điều hòa lại chân khí, nhìn theo bóng Trác Thiên Uy, nghiến răng nói :



- Tên họ Trác! Ta thề không đội trời chung với ngươi! Xin thề trước trời đất, chỉ cần ta còn sống...



Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng ho khan nhỏ...



Độc Chỉ Uông Đông giật mình quay lại, thấy một bóng đen đang lướt tới gần...



Bóng đen dừng lại cách hắn ba bước, cất giọng thâm trầm nói :



- Ngươi không sống nổi đâu! Nếu ngươi còn sống tiếp thì sẽ có không ít người bị giết hoặc thành người tàn phế, không phải vì ngươi mà bởi vì ngươi sẽ cầu xin một số bằng hữu của mình tới tìm Trác Thiên Uy trả thù... Trác Thiên Uy đã tha mạng cho ngươi, vậy mà không biết ơn lại còn nuôi lòng thù hận... Loại người như ngươi không bằng chó lợn! Ngươi dựa vào đâu mà thề không đội trời chung với Trác Thiên Uy? Hiển nhiên Độc Chỉ Công của ngươi không có ý nghĩa gì, vậy không phải ngươi manh tâm kích ước bằng hữu ngươi đi nộp mạng thì còn cách gì khác nữa? Vậy thì để ngươi sống làm gì?



Độc Chỉ Uông Đông hốt hoảng kêu lên :



- Bằng hữu! Không phải thế...



Bóng đen nói :



- Tối nay ta trú trong nhà của một bằng hữu ở gần đây, dự định sáng mai sẽ rời Tô Châu. Thế nhưng ta vừa nhận được một tin tức nên không thể đi được...



Độc Chỉ Uông Đông thờ ơ hỏi :



- Tin tức gì thế?



- Tin tức đó là các ngươi cùng Linh Hồ cấu kết với nhau mua chuộc Phiêu Sa sơn trang, lấy ngàn vàng mời chúng tới đây để đối phó với Trác Thiên Uy...



Độc Chỉ Uông Đông nói :



- Việc đó can hệ gì đến ngươi!



- Tên Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa ngu xuẩn xuất lĩnh một lũ nô tài không tới đối phó với Trác Thiên Uy mà ngay lần hẹn gặp Linh Hồ đã xuất thủ đánh chúng ta tơi tả, giết chết một lúc mười mấy người...



Độc Chỉ Uông Đông hỏi :



- Có phải việc đó xảy ra ở Bách Liễu cốc không?



- Không sai!



Độc Chỉ Uông Đông kêu lên :



- Vậy chẳng lẽ người là tay chân của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào?



Bóng đen đáp :



- Ta là Vô Địch Kim Đao Quách Hưng!



Độc Chỉ Uông Đông hỏi :



- Vậy các hạ đến đây...



Vô Địch Kim Đao Quách Hưng đáp :



- Trả thù cho những bằng hữu bị ngươi mời Đông Tam Sa đến sát hại, đồng thời tránh cho những người khác khỏi bị ngươi dùng tiền ăn cướp mời đến sát hại Trác Thiên Uy!



Độc Chỉ Uông Đông hỏi :



- Quách Hưng! Ngươi là bằng hữu của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, đối với Trác Thiên Uy thù sâu như biển...



Vô Địch Kim Đao đáp :



- Trác Thiên Uy là ân nhân cứu mạng chúng ta!



Độc Chỉ Uông Đông mở tròn mắt hỏi :



- Cái gì? Trác Thiên Uy là ân nhân cứu mạng các ngươi?



- Không sai! Nếu hôm đó không có Trác Thiên Uy xuất thủ cứu mạng ta, Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng lão ca và mười vị huynh đệ khác đã chết dưới kiếm Đông Tam Sa, Đơn lão lão và Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang rồi!



Độc Chỉ Uông Đông nói :



- Ta không tin!



- Ngươi không tin cũng đúng thôi, thực ra Trác Thiên Uy xuất thủ không phải là để cứu chúng ta mà chẳng qua vị đó bất bình vì Đông Tam Sa dùng ám khí ám toán Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ nên mới ra tay trừng trị. Cho dù nói thế nào vị đó cũng là ân nhân cứu mạng chúng ta, Vô Địch Kim Đao Quách Hưng này không phải là người vong ân bội nghĩa...



- Vậy ngươi...



- Quách mỗ phải giết ngươi trả thù cho mười tám vị huynh đệ bị giết hại bởi người của Phiêu Sa sơn trang do ngươi và Linh Hồ thỉnh đến! Chịu mệnh đi!



Nói xong vung chưởng đánh ra...



Độc Chỉ Uông Đông tuy là một nhân vật trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, võ công cao hơn Vô Địch Kim Đao nhiều, nhưng vừa bị Sưu Hồn chỉ hành hạ đã mất đi bảy tám phần công lực không còn khả năng kháng cự, bị chưởng bắn xa ba trượng, miệng phun một vòi tiễn huyết rơi xuống nằm bất động...



* * * * *



Đã có một số người của Tam Tinh minh rút khỏi Tô Châu về lại tổng đàn ở Giang Bắc, nhưng bộ phận đầu não của môn phái này vẫn còn chưa rời khỏi Tô Châu để chỉ huy cuộc hành binh.



Tam Tinh minh lập đại bản doanh mới trong phủ viên lớn, là cơ sở ở Tô Châu cách bến sông hơn một dặm.



Hôm đó sau bữa ăn tối mấy nhân vật đầu não gồm ba vị Minh chủ, Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long, Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long tụ tập trong đại sảnh uống trà.



Trong chiến dịch vừa rồi, Tam Tinh minh bị tổn thất nặng nề, vì thế cả ba vị Minh chủ đều mang khuôn mặt rầu rĩ...



Đang trò chuyện chợt tên cảnh vệ chạy vào báo :



- Khải bẩm đại gia! Hứa gia vừa phái người đến báo tin đã gặp được Giả Thất Cô!



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long giật mình nói :



- Vô Tình Giả Thất Cô mất tích từ hôm trước. Hứa gia tìm được ở đâu.



Tên cảnh vệ đáp :



- Thuộc hạ không rõ, người đưa tin chỉ báo Giả Thất Cô đang ở bến sông sắp tới đây.



Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :



- Bốc đại ca, Ngụy Thái là người duy nhất chạy thoát được cuộc tập kích ở Khê Khẩu hôm trước báo rằng kẻ bắt cóc là thuộc hạ của Thất Ảo Hồ. Nữ nhân đó hết sức xảo quyệt, quyết không dễ dàng để sổng Giả Thất Cô đâu. Chúng ta cẩn thận đề phòng mới được! Tiểu muội nghĩ bên trong có ngụy trá gì...



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long gật đầu, nhìn tên cảnh vệ nói :



- Ngươi hãy cho người phòng vệ thật cẩn thận!



- Thuộc hạ tuân lệnh!



Nói xong lùi ra.



Lát sau Vô Tình Giả Thất Cô bước vào sảnh, hướng sang ba vị Minh chủ cúi chào nói :



- Giả Thất Cô tham kiến ba vị Minh chủ!



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long xua tay nói :



- Thất Cô miễn lễ, ngồi xuống đi! Vừa rồi kẻ bắt cóc ngươi là ai? Làm sao mà thoát ra được?



Vô Tình Giả Thất Cô đáp :



- Đó là âm mưu của Linh Hồ Phúc Chân Chân!



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nhíu mày hỏi :



- Linh Hồ Phúc Chân Chân? Vì sao thị lại hạ thủ đối với chúng ta?



Vô Tình Giả Thất Cô đáp :



- Yêu nữ đó biết tin bổn Minh bị Trác Thiên Uy thuyết phục rời khỏi Tô Châu thì vô cùng tức giận, vì thế coi chúng ta như thù địch. Chỉ sợ Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương cũng đã bị Phúc Chân Chân bắt giữ. Thuộc hạ may thoát được độc thủ là nhờ thị bắt chuyển tin đến cho đại gia...



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :



- Linh Hồ muốn cảnh cáo chúng ta? Chuyển tin gì vậy?



- Thị yêu cầu bổn Minh đừng rời khỏi Tô Châu, huy động nhân lực trợ giúp thị đối phó với Trác Thiên Uy. Thị sẽ trả thù lao hai vạn lạng. Nếu chúng ta không chấp thuận thì sẽ dốc toàn lực đối phó với bổn Minh.