Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 19 : Tối độc phụ nhân tâm

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên cười khẩy nói :



- Mượn đao giết người! Yêu phụ đó quả là thâm độc! Không phải thị cần chúng ta đối phó với Trác Thiên Uy mà muốn chúng ta nộp mạng dưới đao tên họ Trác. Thất Cô!



- Có thuộc hạ!



- Linh Hồ bảo ngươi chuyển lời xong thì quay lại báo tin hồi âm phải không?



- Vâng...



- Ngươi không cần quay lại nữa!



- Nhị gia...



Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :



- Người của bổn Minh chuẩn bị rút khỏi Tô Châu, không dính dáng đến bất cứ chuyện gì ở đây nữa!



Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :



- Đại gia, Lê Thiên Hương chắc đang nằm trong tay Linh Hồ, chẳng lẽ chúng ta không quan tâm đến việc sống chết của Lê muội?



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long trầm giọng đáp :



- Bổn Minh sẽ dốc toàn lực giải cứu cô ấy.



Vô Tình Giả Thất Cô nói :



- Hình như Linh Hồ Phúc Chân Chân đã liên kết với Phiêu Sa sơn trang. Bọn này đã phái một lực lượng do Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa xuất lĩnh tới đây, nghe nói chúng đã tiêu diệt một lượng lớn người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ở Bách Liễu cốc. Liệu chúng ta có địch nổi không?



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :



- Việc đó ta đã biết, Tại Bách Liễu cốc Đông Tam Sa đã bị Trác Thiên Uy đánh tan tác, tên Tam thiếu trang chủ may mắn thoát mạng, nhưng bọn thủ hạ đều bị giết... Nếu Linh Hồ dám khiêu chiến với chúng ta, bổn Minh sẽ tiết lộ sự thật về thị cho Trác Thiên Uy biết, nếu cần chúng ta sẽ còn hợp tác với Trác Thiên Uy nữa. Hậu quả thế nào tất yêu nữ đó có thể dễ dàng đoán ra.



Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :



- Đại gia, chỉ sợ đó không phải là hành động sáng suốt...



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :



- Đối địch với Trác Thiên Uy mới là hành động không sáng suốt. Thất Cô! Ngươi đừng làm thuyết khách cho hồ ly tinh đó! Hãy đi tìm phòng mà nghỉ ngơi đi! Việc đó để chúng ta từ từ thương lượng rồi quyết định!



- Đại gia...



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nghiêm giọng hỏi :



- Thất Cô! Ngươi sao thế? Vừa rồi ngươi mang đi sáu người, nhưng chỉ một mình Ngụy Thái thoát nạn, Linh Hồ dám hạ độc thủ tuyệt tình đối với người của bổn Minh như thế, làm sao ngươi không biết phân biệt địch nhân, bằng hữu mà còn thuyết phục chúng ta nghe lệnh hắn?



Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên tiếp lời :



- Giả Thất Cô! Nếu giả sử ngươi không chạy thoát được về đây, tất tình hình đã khác đi, đúng không? Linh Hồ Phúc Chân Chân có âm mưu gì, khả năng ngươi có biết đôi chút...



Vô Tình Giả Thất Cô run giọng nói :



- Nhị gia...



Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên trầm giọng :



- Hãy tường thuật rõ quá trình bị bắt, trường hợp chúng hiếp bức ngươi thế nào nói nghe xem, không được giấu giếm một lời nào!



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đứng bật lên nói to :



- Nó không phải là Giả Thất Cô!



Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nghe nói rút phắt kiếm ra.



Nhưng Vô Tình Giả Thất Cô nhanh hơn phi thân lao ra ngoài sảnh, trước khi biến vào bóng đêm còn nói vọng lại :



- Nếu các ngươi không chịu hợp tác thì sẽ vĩnh viễn hối hận đấy!



Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long định đuổi theo thì Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên ngăn lại nói :



- Đó chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân, khinh công yêu phụ đó đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, không đuổi theo kịp thị đâu!



Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :



- Đại gia, việc này nên ứng phó thế nào?



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :



- Lẫm huynh có thể tìm được Trác Thiên Uy không?



Bắc Nhân Đồ đáp :



- Trác Thiên Uy vẫn trú ở Tường An khách điếm!



Trác Thiên Uy đã tỏ rõ thiện chí với chúng ta. Phải hợp tác với y, phiền Lẫm huynh tới Tường An khách điếm một chuyến kể lại tường tận sự việc vừa xảy ra.



Bắc Nhân Đồ cung kính :



- Huynh đệ tuân lệnh.



Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long tiếp lời :



- Đồng thời nói thêm rằng bổn Minh sẽ ngầm tương trợ y và ra sức cứu giải Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đang ở trong tay Linh Hồ, nên tạm thời chưa rút khỏi Tô Châu.



Bắc Nhân Đồ gật đầu :



- Huynh đệ nhớ rồi!



Nói xong từ biệt ba vị Minh chủ rời khỏi sảnh đường...



Thói đới vẫn thế, vội vàng thường làm hỏng việc!



Quái chiêu vừa rồi của Linh Hồ Phúc Chân Chân chẳng những không lừa được Tam Tinh minh mà còn kích giận ba vị Minh chủ, khiến họ trở mặt hợp tác với Trác Thiên Uy.



Đúng là một nước cờ sai là thua toàn cuộc!



* * * * *



Tuần phủ Chu Lập Khai là một vị quan thanh liêm và rất nhiệt tâm trong công việc hiếm hoi trong hàng ngũ quan trường, ngay sau khi rời Tôn phủ liền tới nha phủ của vị bổ đầu Hàn Chí Cao nghỉ lại, chờ sáng hôm sau sẽ áp giải Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái tới Trấn Giang tìm thêm nhân chứng vật chứng để tiến hành xử án.



Sau khi Trác Thiên Uy được Chu đại nhân đồng ý cho đưa Độc Chỉ Uông Đông đi, mấy người của Trường Xuân cốc cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chờ lâu không thấy quay lại nên Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa đề nghị tới Phong Kiều khách điếm nghỉ lại chờ để mai sẽ đi tìm chàng.



Đoàn người gồm Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc Phó phu nhân, Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, hai vị thiếu niên là nội điệt của Phó Hoa là Phó Lôi và Phó Đình, ngoài ra còn thêm Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cũng nhập bọn.



Vì Nguyệt Hoa Tiên Tử là bằng hữu của Trác Thiên Uy nên tuy Phó Phụng Minh có lòng ghen nhưng Trường Xuân cốc chủ vẫn coi như người một nhà.



Họ mới dời Tôn phủ không lâu thì thấy hai người xách hai ngọn đèn lồng bám theo.



Trường Xuân cốc chủ kéo thê tử lùi lại đi đoạn hậu, để cho năm người trẻ tuổi đi trước.



Lăng Vân Phi Yến cười hỏi :



- Ban đêm người ta xách đèn đi để nhận đường là chuyện thường, có gì đáng ngờ hay sao?



Trường Xuân cốc chủ đáp :



- Dù sao thì ban đêm không nên để bọn trẻ mạo hiểm.



Hai người xách đèn lồng gồm một trung niên phụ nhân trang phục theo kiểu thôn quê và một thiếu niên còn trẻ ăn bận kiểu thư sinh.



Lăng Vân Phi Yến đi chậm lại, chờ hai người kia đến gần, cười hỏi :



- Hai vị bám theo chúng ta lâu như vậy có mệt không?



Trung niên phụ nhân nói :



- Tránh ra!



Nói xong bước sấn lên...



Lăng Vân Phi Yến định đuổi theo thì thiếu niên thư sinh lao tới, vươn trảo chộp tới vai...



Trường Xuân cốc chủ tới gần quát :



- Bằng hữu! Làm gì mà động thủ động cước với nữ nhân như vậy? Đại trượng phu nam tử hán ai lại làm thế bao giờ?



Vừa nói vừa phất nhẹ tay tạo ra một luồng kình lực đẩy thiếu niên thư sinh lùi lại.



Thấy Lăng Vân Phi Yến đuổi theo mình, trung niên phụ nhân xẵng giọng nói :



- Các người tự cho mình là anh hùng hiệp nghĩa, vậy nên tuân theo quy củ giang hồ, sao lại cho tay vào việc của bổn môn?



Lăng Vân Phi Yến nhíu mày hỏi :



- Chúng ta nhúng tay vào việc của ngươi?



- Các ngươi cưỡng bức người của bổn môn như thế là nghĩa lý gì?



Lăng Vân Phi Yến đanh giọng hỏi :



- Này! Ngươi nói năng cho cẩn thận! Chúng ta cưỡng bức ai?



Trung niên thiếu phụ chỉ tay tới mấy cô nương đi phía trước nói :



- Chẳng lẽ đó đều là người của Trường Xuân cốc các ngươi?



Bấy giờ Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh, Phó Đình và Phó Lôi nghe tiếng ồn ào đều quay lại.



Nguyệt Hoa Tiên Tử chăm chú nhìn trung niên phụ nhân một lúc rồi chợt kêu lên :



- Ngươi là... Ui chao! Vô Tình Giả Thất Cô! Thuật hóa trang của ngươi bây giờ còn cao minh hơn trước nữa!



Trường Xuân cốc chủ nghe nói thế biết Vô Tình Giả Thất Cô là người của Tam Tinh minh nên lùi lại không can dự vào.



Thiếu niên thư sinh thì lạnh lùng hừ một tiếng.



Vô Tình Giả Thất Cô cười khanh khách nói :



- Quá khen! Quá khen...



Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :



- Giả Thất Cô đến tìm tôi?



- Không phải ta tìm ngươi mà là nhị gia cho tìm.



- Tìm tôi làm gì?



- Cứ theo bọn ta đến gặp nhị gia thì sẽ biết!



Trường Xuân cốc chủ bước lại gần, ho lên một tiếng nói :



- Giả Thất Cô! Lăng cô nương đã không còn là người của Tam Tinh minh nữa, ngươi biết chưa? Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên muốn tìm thì cứ bảo cô ta đến Phong Kiều khách điếm mà tìm!



Vô Tình Giả Thất Cô lạnh lùng đáp :



- Phó đại hiệp! Đây là việc giữa chúng ta, đại hiệp không nên can dự vào!



Phó Hoa đáp :



- Sao lại không? Việc này đối với chúng ta rất có quan hệ!



- Quan hệ gì?



- Hiện giờ tình hình Tô Châu rất hỗn loạn, cao thủ hắc đạo thừa cơ xuất thủ ám toán thường xuyên. Lăng cô nương võ công có hạn, khó lòng tự bảo vệ mình. Vì thế lão phu không thể để cô ta gặp nguy hiểm.



Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :



- Lăng Nguyệt Anh! Ngươi có định đi theo chúng ta không?



Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :




Giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ nghe lén không thể đứng lâu trước phòng người khác, không biết hắn sẽ làm gì tiếp đây!



Đột nhiên chàng trông thấy có một làn khói nhạt từ ngoài cửa bay vào phòng...



Một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu :



- Độc Yên! Phải bắt sống tên thích khách này!



Chàng lặng lẽ bước tới gần cửa, phong bế hô hấp rồi bất thần mở toang cửa phòng...



Một bóng người màu xám vội ném một cái ống đồng trong tay thẳng vào mặt Trác Thiên Uy rồi lao ra sân...



Chàng vung tay đánh rơi chiếc ống xuống đất, rồi lao theo tên thích khách...



Tên này thân pháp tỏ ra rất cao minh, nhảy ngay lên mái nhà, Trác Thiên Uy vừa nhảy lên thì hắn đã lao ra tường viện nhảy xuống con hẻm bên hông khách điếm...



Trác Thiên Uy vừa ra tới đỉnh tường nhìn xuống thì bóng màu xám của tên thích khách đã chạy gần tới phố chính, chuẩn bị hòa vào dòng người đông đúc...



Chàng vẫn chưa chịu từ tâm, nghiến răng lao theo...



* * * * *



Vì tình thế quá cấp bách nên Trác Thiên Uy không kịp báo tin cho Nguyệt Hoa Tiên Tử trú ngay phòng bên cạnh.



Cô ta đáng lúi húi thu xếp hành lý trên giường, chuẩn bị cho chuyến du ngoạn tình tứ ở Hàn San tự sắp tới mà không biết đại họa đang giáng xuống đầu.



Nghe tiếng động Nguyệt Hoa Tiên Tử quay lại, bỗng đờ người ra khi thấy Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương không biết từ lúc nào đang đứng bên bàn, bên cạnh còn có Vô Tình Giả Thất Cô với bộ mặt hằm hằm tức giận...



Nguyệt Hoa Tiên Tử đứng cạnh giường, bấy giờ có muốn gõ vào tường làm hiệu cho Trác Thiên Uy cũng không kịp.



Hơn nữa Thất Ảo Hồ dường như đọc được ý nghĩ của đối phương, nói chận trước :



- Trác Thiên Uy không còn ở phòng bên nữa đâu! Hắn đã bị chúng ta cho người dụ đi rồi. Ngươi tốt nhất là đừng làm những chuyện ngu ngốc. Dù có gào vỡ họng cũng không gọi được Trác Thiên Uy quay lại đâu!



Nguyệt Hoa Tiên Tử sờ tay vào chuôi kiếm đeo trên lưng, nghiến răng nói :



- Các ngươi... muốn làm gì? Ta đã thoát ly khỏi Tam Tinh minh. Rốt cuộc các ngươi...



Thất Ảo Hồ cười đáp :



- Lăng tiểu muội! Đừng nói bằng giọng tuyệt tình như thế! Cứ cho muội không phải người của Tam Tinh minh, thì ta không còn là người phụ trách nữa! Nhưng còn tình nghĩa vẫn còn. Phải thế không?



Thị ung dung ngồi xuống ghế nói tiếp :



- Ta cũng đã ly khai khỏi Tam Tinh minh rồi. Muội không cần đề phòng ta nữa!



Nguyệt Hoa Tiên Tử cầm chắc chuôi kiếm, vận công sẵn sàng xuất thủ nói :



- Tôi cũng có nghe qua chuyện của Lê thư. Theo lời bằng hữu trong minh tiết lộ thì thư thư đã bị Linh Hồ bắt. Ba vị Minh chủ đang nghĩ cách giải cứu. Xin thư thư hãy quay về tìm nhị gia Chức Nữ Tinh, đừng để Linh Hồ lợi dụng...



Thất Ảo Hồ lạnh lùng ngắt lời :



- Đa tạ lời khuyên! Đồng thời ta cũng muốn khuyên ngươi một câu...



- Khuyên câu gì?



- Lúc đầu ngươi đã không nhiệt tâm lắm trong việc phối hợp với ta và Giả Thất Cô để đối phó với Trác Thiên Uy, để cho kế hoạch thất bại. Việc đó ngươi không thể chối bỏ trách nhiệm.



Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :



- Lê thư nói thế là không công bằng! Lần ở Hưng Long điếm tiểu muội đã bị thương, đã có người của chúng ta bắt Trác Thiên Uy mang đi, làm sao lại quy trách nhiệm cho tiểu muội được? Trước đây Lê thư không hề nói thế, làm sao bây giờ...



- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! Ta chỉ lấy sự luận sự mà thôi! Ở lâu mới biết lòng người. Bây giờ ngươi đi theo Trác Thiên Uy, như thế đủ thấy ngay từ trước lòng ngươi đã thuộc về hắn, làm sao mà có thể xuất thủ thành công được?



- Lê thư...



- Ngươi không cần bao biện nữa! Sự thật là sự thật! Bây giờ ta đã hợp tác với Linh Hồ Phúc đại thư, vậy nên cần ngươi dốc lực hiệp trợ. Hy vọng ngươi hiểu ra sự tình...



- Tôi cự tuyệt! Tôi không thể nghe theo mệnh lệnh...



- Ta không ra lệnh cho ngươi mà muốn chỉ cho ngươi con đường sáng thôi.



- Không có...



- Đừng ngắt lời. Hãy nghe ta nói đã, Trác Thiên Uy không thể là người tình lữ tốt của ngươi đâu! Hắn quá ngông cuồng và quá trẻ, cũng quá tự phụ. Nói cho ngươi biết, hạng trẻ ranh tự vỗ ngực xưng anh hùng như hắn sẽ không thể sống lâu được! Chỉ trong vòng nửa tháng ở Tô Châu mà hắn đã giết không ít người! Từ đó mà gây nên vô số cường địch, hầu như hắn đang đối đầu với toàn thiên hạ võ lâm! Sớm muộn gì rồi bằng hữu giang hồ cũng chôn vùi hắn thôi. Trước đây Linh Hồ Phúc đại thư còn chưa tập trung nhân lực đầy đủ nên mới để cho Trác Thiên Uy hoành hành bá đạo. Bây giờ thì bằng hữu của đại thư đang lục tục kéo đến đây, tất cả đều là những nhân vật lừng danh thiên hạ, Lăng tiểu muội cứ nghĩ thử xem... hắn có bao nhiêu hy vọng sống sót?



Nguyệt Hoa Tiên Tử nghiến răng nói :



- Ngươi... Ngươi đừng uy hiếp ta! Ngươi...



- Ta cần gì uy hiếp ngươi? Chúng ta đã từng là thư muội kia mà? Trước đây muội rất tín nhiệm ta, hy vọng lần này ngươi cũng nhận ra lẽ phải...



- Trác Thiên Uy là công tử phú gia, số bảo vật mà hắn bị mất đáng giá hàng chục vạn lạng. Nghe nói chỉ riêng viên Ngọc Bình Phong đã được định giá vài vạn lạng hoàng kim. Vì thế hắn luôn tiêu pha xa xỉ, chơi bời trác táng, có phù hợp với ngươi không?



- Mặt khác hạng công tử phú gia như hắn đòi hỏi rất cao. Còn ngươi lại đã ở Tam Tinh minh không ít thời gian. Có ai tin hạng nữ nhân giang hồ như chúng ta còn giữ được tấm thân trinh bạch?



- Lăng tiểu muội! Hãy nhận thức cho đầy đủ mọi vấn đề! Bất cứ phương diện nào ngươi và Trác Thiên Uy đều không hợp đâu!



Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :



- Ta không thể nghe những lời vu khống đó!



- Muội biết rõ tất cả những lời ta nói đều là thật mà! Vì sao không thừa nhận chứ?



Vô Tình Giả Thất Cô chen lời :



- Lăng tiểu muội! Nếu ngươi từ chối hợp tác chúng ta đành phải giết ngươi. Ít ra là đem hủy bộ mặt xinh đẹp của ngươi để ngươi không dám lộ mặt nhìn người!



Nguyệt Hoa Tiên Tử biết sắc nói :



- Ngươi... ngươi...



Vô Tình Giả Thất Cô nói tiếp :



- Hơn nữa theo ý Phúc đại thư thì sau khi hủy dung sẽ giao ngươi cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ.



Soạt!



Nguyệt Hoa Tiên Tử rút phắt trường kiếm ra khỏi vỏ...



Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :



- To gan!



Đồng thời giương chỉ điểm ra.



Một đạo chỉ phong cực mạnh và hết sức chuẩn xác điểm trúng ngay Chương Môn huyệt dưới sườn phải Nguyệt Hoa Tiên Tử, làm cô ta không tài nào tránh kịp...



Keng!



Thanh kiếm rời khỏi tay rơi xuống nền nhà.



Vô Tình Giả Thất Cô ung dung cúi xuống nhặt lấy.



Nguyệt Hoa Tiên Tử đã bị điểm huyệt đạo nhưng vẫn còn nói được, kêu lên :



- Ngươi không phải là Giả Thất Cô!



Vô Tình Giả Thất Cô cười đáp :



- Nhãn lực ngươi khá đấy! Không sai, ta là Phúc Chân Chân. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi giao cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ. Ngươi đừng oán ta, đó là do ngươi tự chuốc lấy khổ đầu. Linh Hồ Phúc Chân Chân không bao giờ dung tình đối với kẻ nào dám phản kháng mình!



Thị nói xong liền điểm ra mấy chỉ trúng các yếu huyệt Trung Cực, Khí Hải, Kỳ Môn khiến Nguyệt Hoa Tiên Tử ngã xuống ngay, toàn thân không cựa được nữa...



Linh Hồ Phúc Chân Chân cười nham hiểm nói :



- Bây giờ ngươi đã thành người tàn phế rồi, thậm chí đấu với một tên tiều phu cũng không lại, bọn thủy tặc ở Thái Hồ thấy một cô nương xinh đẹp như ngươi ắt sẽ ăn sống nuốt tươi ngay! Nhưng hy vọng ngươi cầu ông trời phù hộ độ trì sao cho gặp một tên đầu lĩnh nào đó biết thương hoa tiếc ngọc, lấy ngươi làm vợ để tránh mấy chục tên lang sói hiếp dâm hội đồng!



Bình bình bình.



Cửa phòng bất thần bị đánh bật tung. Hai tên đại hán mặt mũi dữ dằn sấn sổ bước vào.



Một tên đặt hai viên ngọc phỉ thúy lên bàn nói :



- Đây là lễ vật, chúng ta một tay giao tiền, một tay nhận người, như thế được chứ?



Linh Hồ gật đầu nói :



- Được. Dương Thất bây giờ cô nương xinh đẹp đó là sở hữu của các ngươi.



Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương chợt đưa tay ngăn lại nói :



- Khoan đã! Phúc đại thư...



Linh Hồ nhíu mày hỏi :



- Lê tiểu muội! Ngươi còn có việc gì nữa?



Thất Ảo Hồ nói :



- Phúc đại thư, tôi và Lăng tiểu muội vẫn còn tình thư muội...



Linh Hồ nhíu mày hỏi :



- Ý ngươi là...



Thất Ảo Hồ nói :



- Xin đại thư cho Lăng tiểu muội một cơ hội nữa...



Linh Hồ đáp :



- Nó đã bị Trác Thiên Uy làm cho mê muội đi rồi! Sẽ không chịu tiếp thu cơ hội của chúng ta đâu. Đừng làm mất thời gian nữa!



Thất Ảo Hồ nói :



- Xin để muội nói lại lần nữa xem!



Tên đại Hán Dương Thất trừng mắt nhìn Thất Ảo Hồ hỏi :



- Lê cô nương. Ngươi làm thế là có ý gì? Phá hoại cuộc mua bán của người ta là trời tru đất diệt! Ngươi bức hảo hán Thái Hồ chúng ta xuất thủ cướp người hay sao?



Thất Ảo Hồ nổi giận quát :



- Ngươi làm gì mà hung thế? Phúc đại thư còn chưa nhận lễ vật của các ngươi kia mà?



Dương Thất đanh giọng :



- Phúc cô nương đã nói người là của chúng ta. Vậy chúng ta nhất định cần đưa người đi! Ngươi là cái thá gì mà định chọc ngoáy vào quản nhàn sự!



Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :



- Ngươi thử bắt người xem!



Linh Hồ lên tiếng giảng hòa :



- Thôi thôi! Trước tiên cần nghe ý kiến Lê tiểu muội thế nào đã...



Thất Ảo Hồ cúi xuống bên Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :



- Lăng tiểu muội hãy nói đi! Đồng ý hợp tác với thư thư đi! Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào tay bọn... người của Thái Hồ?



Nguyệt Hoa Tiên Tử không phải là người kiên định, càng không xứng là nữ nhân trinh liệt. Cô ta có thể bỏ mất trinh tiết, nhưng đối với bọn sài lang cuồng bạo này, rơi vào tay chúng thì lấy gì đảm bảo sẽ không mất mạng?



Chỉ thoáng chốc tình cảm đối với Trác Thiên Uy hoàn toàn biến khỏi đầu óc, thị thở dài nói :



- Thôi được! Tôi xin theo ý hai vị!



Thất Ảo Hồ mừng húm nói :



- Vậy là quá tốt! Phúc đại thư! Bảo chúng đi đi! Hãy tới thanh lâu khác mà mua nữ nhân, với hai viên ngọc phỉ thúy chắc không có tú bà nào từ chối đâu!