Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 22 : Đại náo Cốc phủ
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Cuộc đổ máu ở Nhật Khang viên làm chấn động giang hồ, bọn ma đầu hắc đạo đều kinh hồn táng đởm nhưng đối với những nhân vật bạch đạo chính nghĩa thì đó là niềm hứng khởi lớn.
Tuy lòng hả hê nhưng nghe những nhân chứng như Huyền Băng Lôi Công Trừng, Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công, Cửu U Nương Vương Cúc Cô hay Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa tường thuật lại, một số người phê phán chàng xuất thủ ác độc...
Ác độc hay không thì thanh uy Bá Vương Trác Thiên Uy cũng nhanh chóng lan truyền đi làm chấn động toàn thể giang hồ!
Sau khi được Đồ Long Khách Lại Văn Trung dẫn tới cái giếng nơi hai mẫu nữ Lăng Vân Phi Yến sa bẫy, Trác Thiên Uy, Trường Xuân cốc chủ và Bùi Tuyên Văn cứu được Lăng Vân Phi Yến và Phó Phụng Minh chỉ còn thoi thóp, được Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long hướng dẫn đưa tới một ngôi tiểu thất ở một nông trang nhỏ gần Nhật Khang viên cứu chữa.
Phó Phụng Minh bị Hàn Băng chưởng của Lôi Thần Hướng Vô Cực đả thương, nhờ thi triển Quy Tức đại pháp duy trì được cuộc sống gần một ngày đêm, đó đã là một kỳ tích!
Trác Thiên Uy là người duy nhất trong bốn cao thủ có chân khí thuần dương nên là người duy nhất chữa trị cho Phó Phụng Minh. Vừa mới đến tiểu thất, chàng đã bắt đầu vận công truyền chân khí thuần dương vào cơ thể Phó Phụng Minh để bức độc khí âm hàn ra khỏi cơ thể Phó Phụng Minh.
Theo dõi chàng chữa trị một lúc, Trường Xuân cốc chủ, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc Phó phu nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long không giúp được gì nên cùng nhau ra phòng ngoài uống trà, còn Bùi Tuyên Văn ở lại phục vụ.
Trường Xuân cốc chủ nét mặt đầy vẻ cao hứng, nét sầu tư của Lăng Vân Phi Yến cũng đã giảm nhiều, hai người tiếp Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long uống trà hầu chuyện.
Nhấp một ngụm trà, Bắc Nhân Đồ cao hứng báo tin :
- Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đã rời bỏ Tam Tinh minh rồi. Cô ta làm thế này để bày tỏ lòng cảm kích đối với sự khoan dung đại lượng của Trác lão đệ. Kỳ thực Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương cũng chỉ là bị Linh Hồ bức bách phải tuân thủ điều kiện của Phúc Chân Chân mà thôi.
Trường Xuân cốc chủ cười hỏi :
- Vô Tình Giả Thất Cô còn hận Trác tiểu ca nữa không?
Lão hỏi thế vì sau khi cứu được thê tử và nhi nữ mình, lão hỏi Đồ Long Khách Lại Văn Trung biết gần đó Vô Tình Giả Thất Cô bị giam trong một địa lao, đã cứu luôn cả nữ nhân này ra.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cười đáp :
- Lão thái bà này cảm kích còn chưa hết, có đâu còn hận nữa?
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Trác Thiên Uy đối với Lăng Nguyệt Anh thâm tình như thế mà cô ta nỡ liên kết với Linh Hồ, bội phản tiểu ca đó lần nữa, thật là người bội bạc không có lương tâm...
Bắc Nhân Đồ nói :
- Của ba loại người ba thứ mà! Nữ nhân đó vì coi trọng sinh mạng của mình hơn tình ái nên không xứng với Trác lão đệ đâu! Sau này nhất định Trác lão đệ sẽ gặp một cô nương xứng đáng!
Lăng Vân Phi Yến không khỏi có chút tư tâm tiếp lời :
- Nhất định phải như thế.
Đương nhiên bà ta chỉ nhi nữ mình, Phó Phụng Minh với Trác Thiên Uy là một đôi trời xe đất tạo!
Trường Xuân cốc chủ thở dài nói :
- Không biết Linh Hồ đã thoát khỏi đây chưa?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Yêu phụ đó đã bỏ đi rồi!
Trường Xuân cốc chủ thất kinh hỏi :
- Phúc Chân Chân đã đi rồi? Làm sao Lẫm lão biết?
- Hơn một canh giờ trước huynh đệ vừa nhận được tin...
- Ma nữ đó đi hướng nào?
- Khi trời gần sáng Phúc Chân Chân cùng một số người đáp thuyền về xuôi. Tới ngang Bạch Mã Sơn thì đổi sang một chiếc thuyền khác. Có người nhận ra trong số bảy tám người khách có một tên là Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa...
Trường Xuân cốc chủ nghe vậy giậm chân nói :
- Đông Tam Sa là do Linh Hồ Phúc Chân Chân và Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái mời đến. Nghe nói mấy ngày qua hắn cũng ở Nhật Khang viên này, như vậy thì đúng là Phúc Chân Chân đã chuồn khỏi Tô Châu rồi. Sau này truy tích hồ ly tinh đó không phải chuyện dễ đâu. Không bắt được thị chẳng những Trác tiểu ca không thu hồi được bảo vật mà sau này trong giang hồ xương rơi máu đổ còn nhiều...
Bắc Nhân Đồ buông lời an ủi :
- Phó huynh cứ yên tâm đi! Mấy ngày trước Kháng bá chủ đã trúng phải độc thủ của Đông Tam Sa tử thương mất mười mấy cao thủ, cả lão ta và bảy tám cao thủ khác nếu không được Trác lão đệ kịp thời xuất thủ giải cứu thì cũng chết bởi Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang và kiếm của Đông Tam Sa rồi. Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đang hận Đông Tam Sa và Phúc Chân Chân nhập cốt, lão ta quyết không cam tâm để chúng chạy thoát đâu!
- Vậy thì tốt! Lẫm huynh! Xin đa tạ vì cho biết tin tức!
- Phó huynh khách khí quá! Chúng ta có chung cừu địch phải giúp nhau chứ! Vừa rồi Trác lão đệ trổ thần uy ở Nhật Khang viên, bằng hữu giang hồ thảy đều hỷ hả, thế nhưng lũ yêu ma quỷ quái thì bị sát thương rất nhiều, nguyên khí thương tổn trầm trọng, nhất định chúng hận Trác lão đệ nhập cốt, sẽ liên kết lại tìm Trác lão đệ báo thù, chúng ta đều coi Trác lão đệ là ân nhân, cũng phải liên kết lại để trợ giúp vị tiểu huynh đó chứ!
Trường Xuân cốc chủ cười nói :
- Lẫm huynh! Xin lão ca làm phúc đừng kéo Trác tiểu ca xuống sông nữa! Hài tử đó sát nghiệp quá nặng nếu để nó đi với các ngươi thì sẽ kéo theo nhiều hậu quả rất đáng sợ đấy!
Bắc Nhân Đồ nói :
- Phó lão! Quan niệm như thế là sai lầm đấy! Trác lão đệ không phải là người trong giang hồ. Đó là kiểu người yêu ghét phân minh, trắng đen phân rõ, không biết lúc cần rắn lúc nên mềm như chúng ta. Vì thế thường phải chịu nhiều thiệt thòi, tuy nhiên nếu có được nhiều người chiếu cố Trác lão đệ như chúng ta thì sẽ bớt thiệt thòi đi rất nhiều... Nhưng nhiều khi giải quyết công việc không quá ước thúc như Trác lão đệ mới đạt tới thành công. Mà thôi, tại hạ cần phải đi đây. Xin giúp tại hạ chuyển lời tới Trác lão đệ... Cáo từ!
Trường Xuân cốc chủ đứng lên nói :
- Một lần nữa xin đa tạ Lẫm huynh...
- Miễn tiễn đi! Tại hạ đi một mình được rồi! Hiền phu thê cứ ở lại chiếu cố cho lệnh ái!
Nói xong bước nhanh ra cửa.
Ở phòng trong Trác Thiên Uy khắp người mồ hôi ướt đẫm, hít vào một hơi chân khí rồi thu tay khỏi Thái Dương huyệt và hậu tâm Phó Phụng Minh, từ từ đứng lên.
Sắc mặt Phó Phụng Minh đã hiện sắc hồng, hơi thở đều đặn, thấy rõ cơn nguy kịch đã qua.
Bùi Tuyên Văn đến bên chàng nói :
- Trác đại ca! Tiểu muội xin đa tạ huynh! Thư thư thật may mắn, gặp đại nạn không chết, sau này nhất định sẽ gặp phúc lớn.
Trác Thiên Uy nói :
- Vì việc của ngu huynh mà thư thư ngươi phải chịu bất hạnh như thế, nếu cô ấy gặp mệnh hệ nào thì ta phải ân hận suốt đời! May vừa rồi cứu kịp, nếu chậm nửa canh giờ thì chẳng ai cứu được nữa. Còn bây giờ thì ổn rồi, chỉ sau hai ngày bồi dưỡng kha khá là sẽ hoàn toàn hồi phục thôi, bây giờ cứ để Phụng muội ngủ một giấc, muội hãy đi nấu một tô cháo ngon. Lệnh thư thức dậy là thèm ăn ngay đấy nhưng lúc đầu chỉ cho ăn một tô cháo là đủ.
Chàng vừa bước ra khỏi phòng ngoài thì gặp Trường Xuân cốc chủ vừa tiễn Bắc Nhân Đồ quay vào, lão nói ngay :
- Hiền điệt, Bắc Nhân Đồ Lẫm huynh vừa mới đi rồi nhưng vừa có tin tức báo lại, Phụng Minh thế nào rồi?
Trác Thiên Uy đáp :
- Khí hàn độc của Hàn Băng chưởng đã được bức hết ra khỏi cơ thể, một mình tiểu Tuyên chăm sóc là đủ, qua hai ngày sẽ phục nguyên thôi! Thúc thúc nói có tin tức gì thế?
- Tin tức liên quan đến Linh Hồ.
* * * * *
Chiếc thuyền khách rời bến Thường Châu thì đã giữa giờ mùi.
Nhân vật đại danh hiển hách Vô Địch Kim Đao Quách Hưng hôm nay lại hạ cố đóng vai một gã thuyền phu. Rời bến chừng nửa dặm, Vô Địch Kim Đao cùng với một thuyền phu khác bước vào khoang.
Trác Thiên Uy đứng lên hành lễ nói :
- Quách tiền bối vất vả quá!
Vô Địch Kim Đao Quách Hưng hoàn lễ xong, lướt mắt nhìn đám khách trong khoang, chợt kêu lên :
- Khốn kiếp! Chúng ta bị lừa rồi!
Trác Thiên Uy kinh dị hỏi :
- Quách tiền bối, sao thế?
- Vừa rồi thuyền ghé Thường Châu độ một canh giờ, vừa rồi xuất phát mới phát hiện toàn bộ khách nhân đều bị đánh tráo, chúng đã chuồn mất cả rồi!
Trác Thiên Uy biến sắc hỏi :
- Quách tiền bối nói là bọn Linh Hồ đã chuồn mất?
- Không sai!
- Chúng trốn lúc nào?
- Thuyền ghé Thường Châu, hầu hết thủy thủ đều lên bến, lão phu chỉ để lại người trông coi, nhưng chúng thừa lúc lộn xộn đã đánh tráo mất mà không ai phát hiện ra...
- Theo Quách tiền bối thì chúng đã chạy đi đâu?
- Có khả năng chúng đáp thuyền khác tới Giang Âm.
Trác Thiên Uy lo lắng hỏi :
- Bây giờ phải làm thế nào mới tìm được chúng?
Vô Địch Kim Đao nói :
- Bây giờ thế này, Trác lão đệ hãy quay lại Thường Châu tìm xem chúng có lên bờ không. Còn lão phu truy đến Giang Âm, có tin tức sẽ phái người đến Thường Châu báo cho ngươi biết.
Trác Thiên Uy gật đầu :
- Vậy cũng được!
Vô Địch Kim Đao cho thuyền ghé vào bờ.
Trác Thiên Uy không tới Thường Châu mà có tính toán riêng.
Chàng biết cả Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh đều bố trí nhiều nhãn tuyến ở các nơi: Tô Hàng, Trấn Giang và Thường Châu để giúp chàng giám sát hành tung của Linh Hồ, nhưng vùng này là địa bàn của Ngô Trung Nhất Long, mà đệ đệ của Ngô Trung Nhất Long Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái là đồng lõa với Linh Hồ, vì thế tay chân của Tào Vĩnh Thái vẫn bị Linh Hồ thao túng, mà bọn này là người bổn địa, đương nhiên dễ dàng giúp hồ ly qua mắt người của Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
Càng ngày Trác Thiên Uy càng có nhiều kinh nghiệm đối địch, đặc biệt là kinh nghiệm truy tích, đồng thời chàng hết sức cảnh giác, vừa phát hiện được tung tích địch nhân vừa giữ kín hành tung của mình.
Chàng quyết định tiến hành song song hai phương án: thứ nhất theo dõi điều tra ngay kẻ theo dõi mình, thứ hai điều tra bọn thủ hạ thân tín cũ của Thần Thủ Thiên Quân.
Chàng rất hiểu Linh Hồ Phúc Chân Chân là người giảo hoạt, không thể truy tích. Cách săn cáo có hiệu quả nhất là tra rõ sào huyệt của nó rồi tấn công chớp nhoáng như kiểu đã tiến hành ở Nhật Khang viên.
Với ý đồ đó, chàng muốn tìm thủ hạ của Thần Thủ Thiên Quân để từ đó dò tìm đến sào huyệt mới của Linh Hồ, vì thế mà chàng ta vẫn chưa rời xa Tô Hàng hoặc Trấn Giang lắm...
Tiến hành theo phương án thứ nhất, ngay chiều hôm ấy Trác Thiên Uy công khai xuất hiện ở bến sông, đáp một chiếc thuyền khách xuôi về Giang Âm.
Trác Thiên Uy đã chuẩn bị cho kế hoạch rất cẩn thận, chàng lang thang trên bến suốt cả buổi chiều nhưng đến khi thuyền vừa xuất phát thì lại lặng lẽ thoát ra khỏi thuyền khách như một làn khói, không để ai phát hiện ra.
Ở thượng du bến sông có một con thuyền nhỏ. Trác Thiên Uy đã để ý trên thuyền này có hai tên đại hán dáng khả nghi.
Rời thuyền khách vào lúc chập choạng, Trác Thiên Uy men theo bờ lau lách vô thanh vô tức đến tiếp cận chiếc thuyền này...
Trên thuyền có tiếng nói :
- Lão cửu, sao chúng ta chưa xuất phát? Liệu có đuổi kịp không?
Tiếng một người khác ở sau lái đáp :
- Nhị ca cứ yên tâm! Vùng Thái Hồ Hán Thủy kình ngư số một là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính, còn số hai là Mao Lão Cửu này. Nhị ca cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, đảm bảo chỉ nội trong một canh giờ là đuổi kịp!
- Nhưng hãy giữ một khoảng cách an toàn để hắn khỏi nghi ngờ!
- Thịnh nhị ca cứ yên tâm! Nhị ca biết tiểu cẩu đó không?
- Hỏi thế mà cũng hỏi. Nếu không biết hắn làm sao Thịnh nhị ca ta lại được phái đi truy tích chứ? Mà ở vùng này đâu chỉ một mình ta biết hắn? Chỉ là thăm dò hắn cụ thể ra sao còn chưa biết. Tối nay ta sẽ xem hắn là nhân vật ba đầu sáu tay thế nào mà ai cũng coi hắn như Đại La Thần Tiên...
- Vậy Thịnh nhị ca cứ ngủ đi một giấc để lấy sức đối phó, một canh giờ nữa tiểu đệ sẽ đánh thức.
Lát sau tiếng ngáy vang lên. Hẵn nhiên Thịnh nhị ca đã ngủ.
Trác Thiên Uy hiên ngang tiến đến cửa ngôi lầu nói :
- Nơi ẩn cư của Linh Hồ quả không khác gì hang cáo, vừa ẩn mật lại vừa hiểm, không dễ gì tìm được!
Sáu người trong nhà nghe nói đều biến sắc!
Một lão nhân ngồi trên tấm nệm cất giọng oang oang như chuông vỡ nói :
- Vũ nội tranh hùng, uy chấn thiên hạ!
- Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân, trên không là thần dưới đất là quỷ!
Đó là hai câu khẩu hiệu của Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân, mỗi lần gặp địch thường dùng, vừa khai xưng danh hiệu nhưng còn có tác dụng uy hiếp đối phương.
Trong giang hồ chỉ những người mới xuất đạo hoặc hạng ếch ngồi đáy giếng vô tri mới không biết thông lệ này.
Trác Thiên Uy vận công phòng bị nói :
- Quả nhiên có Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân ở đây. Thật là hạnh ngộ!
Úc nhị gia bước ra cửa nói :
- Còn ta là Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long, các hạ đã nghe nói đến chưa?
Trác Thiên Uy chắp tay đáp :
- Mộ danh đã lâu! Tuy nhiên gặp lão huynh tại hạ thấy không có gì là khoái hoạt cho lắm. Chư vị! Tại hạ cần tìm là Linh Hồ!
Lão đại trong Tứ Đại Thiên Quân là Phong Thiên Quân đứng lên rút kiếm ra, hừ một tiếng nói :
- Ngươi tìm Linh Hồ làm gì?
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Chẳng lẽ các vị được Linh Hồ mời tới đây để đối phó với tại hạ mà còn không biết? Linh Hồ luôn luôn phái người ám toán tại hạ không ngừng không nghỉ, nay tại hạ phải gặp thị một lần để giải quyết dứt điểm...
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long nói :
- Ngươi gặp chúng ta giải quyết cũng thế chứ gì? Thực ra không có gì để đàm phán nữa. Tốt nhất là ngươi hãy thức thời mà tránh xa Linh Hồ ra, không được nói gì về chuyện bảo vật nữa. Chúng ta đều là bằng hữu của Phúc cô nương, vì bằng hữu mà bạt đao tương trợ đúng với đạo nghĩa giang hồ...
Trác Thiên Uy chất vấn :
- Vì bằng hữu mà nhắm mắt xông bừa vào, không cần biết gì hắc bạch phải trái?
- Hoàn toàn đúng! Trong giang hồ quá nhiều chuyện thị phi. Mỗi người nhận định đúng sai theo cách của mình. Tỉ như có người nói nước có thể dìm chết người nhưng người khác thì bảo người ta cố tình nhảy xuống sông tự tử mà không chết... Lại có người nói cá ươn không thể ăn được nhưng người khác thì coi đó mới là mỹ vị...
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
- Hay quá! Cao luận! ! Cao luận. Tại hạ xin bái phục!
- Vì thế...
Trác Thiên Uy cướp lời :
- ... Vì thế không có gì để bàn, không có gì là đạo lý nữa chứ gì?
- Ngươi hiểu ra như vậy là tốt!
- Bá Vương Trác Thiên Uy ta tự nhiên hiểu!
- Vậy là ngươi nguyện ý tránh xa Phúc cô nương chứ?
- Không!
- Ngươi...
- Châu báu ai đành bỏ đi cho được? Úc nhị gia! Châu báu là của tại hạ...
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long lên giọng kẻ cả :
- Tiểu huynh đệ! Hãy quên số châu báu đó đi! Bảo vật là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết chẳng mang theo. Cho dù tất cả bảo vật trong thiên hạ cho ngươi, ngươi cũng không hưởng thụ được hết kia mà! Đúng không? Vì thế ta khuyên ngươi hãy bỏ đi!
- Ha ha! Úc nhị gia! Ngươi nói cũng có lý, nhưng những lời đó nên khuyên bằng hữu của ngươi Phúc Chân Chân thì hơn. Vì sao ngươi không tận tình vì bằng hữu bằng cách đó?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long nổi giận đáp :
- Hừ! Nói hoài mà tiểu tử ngươi vẫn không nghe thủng, thật không biết sống chết...
Trác Thiên Uy nói :
- Ngươi nói gì ta đều không thèm chấp, vì ngươi không phải là Phúc Chân Chân. Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Ta nhất định phải gặp Linh Hồ.
- Vậy là ngươi nhất định muốn chết? Tứ vị Thiên Quân! Chúng ta liên thủ thịt hắn đi!
Trác Thiên Uy rút đao ra, cười nói :
- Các ngươi liên thủ phải không? Thế càng tốt, tại hạ đỡ phải mất công nhiều lần thu thập. Nhưng vì các ngươi định lấy đông thắng ít nên tại hạ nói trước là sẽ dùng phi đao đưa các ngươi đến gặp Diêm Vương đấy! Xông ra đi!
Lão nhị Lôi Thiên Quân nổi giận chồm lên quát :
- Tiểu tử ngươi dám đại ngôn trước mặt Tứ Đại Thiên Quân chúng ta, thật đáng chết một trăm lần!
Dứt lời vung cửu tiết tiên bằng thép lớn bằng cổ tay xông ra cửa bổ xuống đầu Trác Thiên Uy với uy lực vạn cân, ngay cả con voi bị đánh trúng ắt cũng tan xương nát thịt chứ đừng nói chi người.
Nhưng lão vừa mới xuất chiêu thì miệng rú lên một tiếng, dùng tay trái ôm lấy ngực ngã nhào xuống...
Trác Thiên Uy đã xuất thủ nhanh hơn, phóng ngọn phi đao vào ngực Lôi Thiên Quân ngập đến tận chuôi!
Lão đại Phong Thiên Quân gào lên :
- Tiểu tử! Giết người đền mạng! Lão phu lột da ngươi!
Dứt lời vung kiếm lao tới xuất chiêu Hắc Hổ Đào Tâm đâm tới người Trác Thiên Uy.
Lão tam Vũ Thiên Quân cũng vung cây hộ thủ câu phạt xuống cổ đối phương.
Trác Thiên Uy lùi lại hai bước, tay trái lại phất lên hai lần.
Số phận Phong Thiên Quân và Vũ Thiên Quân cũng không may mắn gì hơn lão nhị Lôi Thiên Quân, cả hai đều bị phi đao cắm trúng giữa yết hầu gục xuống, táng mạng đương trường!
Trác Thiên Uy đứng ngạo nghễ giữa sân, vẫy đao nói :
- Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Vì sao ngươi kêu gọi mọi người liên thủ mà mình không chịu xuất diện? Bây giờ định chạy chứ gì? Nói cho ngươi biết chạy cách gì cũng không nhanh hơn phi đao của tại hạ được đâu!
Biết gặp cường địch nhưng đã ở vào thế cưỡi hổ nên không thể không ra. Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long rút kiếm nói :
- Vừa rồi vì đông người xuất thủ nên ngươi dùng ám khí, bây giờ còn một mình ta thì ngươi sẽ dùng đao song đấu chứ?
Trác Thiên Uy gật đầu :
- Đồng ý, nhưng nếu Điện Thiên Quân và thanh y nhân kia xuất thủ thì Trác mỗ lại dùng ám khí.
Hai người kia cùng nói :
- Tại hạ không... xuất thủ...
Trác Thiên Uy nói :
- Vậy thì được! Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Xuất thủ đi!
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long xuất kiếm tấn công ngay một chiêu Bích Lịch Khai Sơn, nhanh như điện chớp!
Trác Thiên Uy quát to :
- Lạc Hồn Thiên Phệ!
Ánh đao lóe lên, chỉ một loáng là tắt ngay, không ai kịp nhìn rõ...
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long bị chém băng cả cánh tay lẫn kiếm, ngồi phịch xuống dùng tay trái ôm lấy vết thương rên rỉ :
- Ngươi là quỷ... chứ không phải... người... Tha cho tại hạ...
Điện Thiên Quân và thanh y nhân cũng vứt binh khí run rẩy bước ra khỏi nhà, quỳ xuống xin tha mạng!
Trác Thiên Uy nhìn Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long hỏi :
- Úc nhị gia, ngươi chịu cung khai chứ?
- Ta... nguyện ý!
- Linh Hồ hiện trốn ở đâu?
- Ở... Mao Sơn!
- Mao Sơn! Mao Sơn chiếm diện tích cả trăm dặm, thị ẩn ở đâu?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long đáp :
- Ta... ta không biết... chỉ biết Phúc Chân Chân có bốn tòa Tàng Trân lầu thiết lập ở bốn nơi. Mao Sơn có một tòa như vậy... mà Tàng Trân lầu ở Mao Sơn là lớn nhất. Không bao giờ Phúc Chân Chân dẫn ai tới đó, vì thế không ai biết Tàng Trân lầu nằm địa điểm nào trong núi.
Trác Thiên Uy nhìn Điện Thiên Quân hỏi :
- Ngươi biết chỗ nào không?
Điện Thiên Quân đáp :
- Tình lang của Phúc Chân Chân còn chưa biết, làm sao lão thân biết được?
Trác Thiên Uy lại nhìn sang thanh y nhân hỏi :
- Còn ngươi?
Thanh y nhân run giọng đáp :
- Tại hạ chỉ là một người liên lạc, thậm chí chưa tới Mao Sơn lần nào.
Trác Thiên Uy nghĩ thầm :
- Xem dạng thì không ai biết Tàng Trân lầu ở đâu, có bức tử chúng cũng vô ích!
Lại hỏi :
- Các ngươi sẽ tới đâu báo tin cho Phúc Chân Chân?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long đáp :
- Xác thực là ở Nguyên Diệu Quán.
Trác Thiên Uy không hỏi thêm câu nào nữa, rời khỏi hiện trường nhằm hướng Nguyên Diệu Quán lao đi... Nhưng mới được chừng nửa dặm, chàng chợt nghe từ phía ngôi nhà tranh vang tới một tiếng rú thảm liền quay lại...
Giữa sân ngoài thi thể lão đại, lão nhị vào lão tam trong Tứ Đại Thiên Quân ra, còn thêm thi thể Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long và thanh y nhân nhưng không thấy Điện Thiên Quân đâu. Trác Thiên Uy kiểm tra lại, thấy hậu não của hai tên này bị chỉ lực khoan thủng, máu vẫn còn chảy ra...
Chàng nghiến răng nói :
- Là nó rồi! Linh Hồ Phúc Chân Chân! Mình thật ngốc! Nhưng Phúc Chân Chân! Ngươi dù ranh ma quỷ quái bao nhiêu cũng không thoát nổi tay ta đâu!