Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 23 : Truy cáo tận hang

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Hưng Long khách điếm là ngôi khách điếm ở ngoại thành Thường Châu, ở về phía bến sông.



Tọa lạc ở ngoại thành nên điếm có diện tích rất rộng, có cả hoa viên, thủy tạ, giả sơn, phòng ốc rất u tịnh sạch sẽ, là nơi các phú gia quan lại rất ưa thích.



Chiều hôm đó, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh ngồi thưởng trà giữa sân hậu viện khách điếm.



Phó Phụng Minh hỏi :



- Thiên ca nói hồ ly tinh trú ở trong một Tàng Trân lầu ở Mao Sơn liệu có đáng tin không?



Trác Thiên Uy đáp :



- Ta cho rằng lời khai của Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long là đáng tin cậy! Bởi vì sau đó hắn đã bị giết.



- Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long bị giết? Ai giết?



- Linh Hồ Phúc Chân Chân!



Phó Phụng Minh kêu lên :



- Lúc đó Phúc Chân Chân cũng có mặt tại trường ư?



- Không sai! Thị hóa trang thành Điện Thiên Quân trong Tứ Đại Thiên Quân, tiếc rằng ta đã sơ suất không phát hiện ra...



Phó Phụng Minh lắc đầu nói :



- Lúc đó Tứ Đại Thiên Quân có mặt có lão đại, lão nhị và lão tam, Linh Hồ hóa trang thành lão tứ Điện Thiên Quân trà trộn vào chúng thì ai mà ngờ cơ chứ? Chỉ sợ Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long cũng không ngờ nên mới bị giết...



Phó Phụng Minh hỏi tiếp :



- Thiên ca. Bây giờ chúng ta phải làm gì?



Trác Thiên Uy đáp :



- Linh Hồ vừa mới ở gần Nguyên Diệu Quán, không thể mọc cánh bay qua sông được. Bây giờ chúng ta đến Nguyên Diệu Quán tìm, sau đó giám sát tất cả các bến sông, thế nào cũng bắt được thị, còn hơn sục tìm hàng chục dặm trong Mao Sơn mà không biết Tàng Trân lầu nằm ở đâu...



Phó Phụng Minh nói :



- Nhưng không nhất thiết phải tới bến sông này mới sang được Mao Sơn!



Trác Thiên Uy cười nói :



- Suốt cả dải sông này tới mấy chục dặm đã có các bằng hữu Tam Tinh minh và người của Kháng bá chủ giám thị giúp rồi.



Phó Phụng Minh cười hỏi :



- Chúng ta đi bây giờ hay sao?



- Không sai!



- Nếu vậy huynh chờ muội một lát, muội vào trong thay y phục... Bây giờ muội không thích đóng giả nam trang nữa, nhìn chán chết...



Trác Thiên Uy cười nói :



- Cũng được, tiểu huynh chưa từng thấy muội trong dáng một cô nương ra sao cả...



Lát sau Phó Phụng Minh từ phòng bước ra, không những thay bộ đồ nho sinh bằng bộ thanh y đầy nữ tính được may rất khéo mà còn trang điểm thêm rực rỡ như một bông hoa...



Hai người đi ra bến sông, tình tứ như một cặp tình nhân.



* * * * *



Sau khi Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh đi ra bến sông, chừng nửa canh giờ sau có một đôi phu thê tuổi trung niên dắt một tỳ nữ chừng mười bảy mười tám tuổi bận lục y tiến vào dãy thượng phòng ở hậu viện Hưng Long khách điếm.



Hai phu thê đi trước vượt qua phòng của Trác Thiên Uy, còn lục y tỳ nữ thì đi chậm lại, lấm lét nhìn quanh rồi rút trong túi ra một chìa khóa vạn năng tra vào ổ khóa phòng Trác Thiên Uy mở ra, động tác rất thành thạo!



Chính lúc đó từ cuối hành lang xuất hiện một lão nhân người cao dong dỏng nói :



- Các ngươi làm cái trò quỷ quái gì vậy? Định chôm đồ hay ám toán khách nhân đấy?



Cả đôi phu thê và lục y tỳ nữ cùng thất kinh quay lại.



Thấy ánh mắt trung niên nhân hiện sát cơ, lão nhân rút ra một cái ống bằng đồng to bằng bắp tay giương lên cao nói :



- Lão phu cảnh cáo các ngươi bỏ ý niệm giết người diệt khẩu đi! Tên nào dám vọng động Cửu Long Xuyên Tâm tiễn mà không xuyên thủng tim thì trác hiệu Độc Hành Khách Hoàng Công Hành từ nay trừ danh!



Nghe lão nhân xưng danh, trung niên nhân không khỏi rúng động, sợ hãi dán mắt vào ống Cửu Long Xuyên Tâm tiễn hỏi :



- Các hạ đúng là Độc Hành Khách Hoàng Công Hành?



Lão nhân trừng mắt quát :



- Chẳng lẽ lão phu mà mạo danh, giả người khác?



Lão cười nhẹ nói tiếp :



- Thuật hóa trang của các ngươi cũng khá đấy! Nhưng chúng ta cũng không kém đâu! Ít ra hai ngày qua các ngươi không lần ra được hành tích của Trác Thiên Uy. Chứng tỏ thuật hóa trang của Trác lão đệ cũng không tồi, đúng không?



Trung niên nhân hỏi :



- Độc Hành Khách Hoàng Công Hành các hạ vì sao lại liên thủ với Trác Thiên Uy?



- Chẳng lẽ Độc Hành Khách Hoàng Công Hành không có bằng hữu hay sao, Linh Hồ Phúc Chân Chân ước đủ loại hồ quần cẩu đảng khắp giang hồ đến bạt đao tương trợ thì Độc Hành Khách Hoàng Công Hành ta cũng có quyền tương trợ Trác lão đệ. Nói cho ngươi biết ta với Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long giao tình không nhạt!



Trung niên nhân hỏi :



- Tam Tinh minh trợ giúp Trác Thiên Uy?



- Không sai!



- Bây giờ ngươi định làm gì?



Độc Hành Khách Hoàng Công Hành đáp :



- Cần cả ba tên các ngươi vứt hết binh khí, ám khí đi! Chúng ta hãy tìm một chỗ thuận tiện để tiến hành một trận thư hùng!



Trung niên nhân hừ một tiếng nói :



- Dựa vào ngươi...



Độc Hành Khách Hoàng Công Hành ngắt lời :



- Không chỉ dựa vào ta, đứng quanh đây ít ra có chục người mai phục, họ bí mật bảo vệ an toàn cho Trác lão đệ, được lệnh chỉ dùng ám khí thôi, chỉ khi thật cần thiết mới xuất diện.



Nói xong dùng hai ngón tay xát vào nhau làm phát ra ba tiếng tách tách tách.



Tiếp đó từ các góc tối và trên mái nhà vang lên hàng chục âm thanh tương tự, đúng là có hơn chục người tiềm phục xung quanh.



Độc Hành Khách Hoàng Công Hành hỏi :



- Nhiệm vụ chúng ta là bắt sống. Hay các ngươi định liều mạng!



Trung niên nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói :



- Thôi được! Chúng ta cam bái hạ phong!



* * * * *



Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh quay về Hưng Long khách điếm thì đã hoàng hôn.



Hai người đến Nguyên Diệu Quán chỉ gặp một đạo sĩ lo việc hương hỏa và tám vị chân tu, còn lại đều đã trốn sạch.



Đương nhiên chín người kia không ai biết gì về chuyện Linh Hồ hay Tàng Trân lầu cả!



Trác Thiên Uy cùng Phó Phụng Minh đi sát vào nhau như một cặp tình nhân, mặt cô nương tươi rói, hiển nhiên qua mấy canh giờ bên nhau, cả hai thân thiết hơn trước rất nhiều!



Hai người vào phòng rửa ráy rồi tới hoa viên trước phòng uống trà.



Phó Phụng Minh đề nghị :



- Thiên Uy! Chúng ta tới tửu lâu đối diện ăn cơm đi!



Trác Thiên Uy cười đáp :



- Phụng muội! Tiểu huynh đã quyết định bây giờ không cùng đi với muội nữa...



Phó Phụng Minh biến sắc hỏi :



- Sao thế? Chẳng lẽ huynh lại ghét muội rồi sao?



Trác Thiên Uy lắc đầu cười đáp :
Trác Thiên Uy vẫn ngồi yên nói :



- Tại hạ rất nghiêm chỉnh, đối xử cũng đúng mức chứ không quá phận với ai cả... Lão đạo kia không đáng được tôn trọng.



Phủ Kiến nói :



- Lão đệ! Ngươi đừng kích oán chúng ta. Ở đây chúng ta có bốn người mà các ngươi thì chỉ có hai... Sao ngươi không chịu suy tính xem có bao nhiêu cơ hội?



- Trước khi tới đây tại hạ đã suy tính.



- Vậy ngươi có muốn thử không?



- Tùy ngươi thôi! Tuy nhiên tại hạ xin chân thành khuyên ngươi tốt nhất là đừng thử! Mỗi người chỉ chết một lần, Trác Thiên Uy ta không động thủ thì thôi còn khi động thủ đối với địch nhân thì quyết không lưu tình. Các ngươi nên nhớ, một khi đã định giết ta thì cũng tính trước tình huống sẽ bị ta giết chết!



Nguyên Hoằng đạo nhân nói :



- Đạo gia không tin!



Dứt lời bổ tới vung chưởng đánh xuống đầu Trác Thiên Uy.



Chàng đã vận công lực lên hữu chưởng, đánh ra nghênh tiếp.



Bình!



Trác Thiên Uy tiếp chưởng xong đứng bật lên, còn Nguyên Hoằng thì bị đánh bật lui ba bước, ngã lăn nhào đi hai vòng.



Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu ba người cùng thét vang, rút binh khí từ ba hướng bổ tới Trác Thiên Uy.



Chàng đã rút đao cầm tay quát :



- Đao xuất vỏ, ta tồn địch vong!



Kịch kịch kịch!



Thanh đao lóe lên tỏ ánh hào quang, ba thanh kiếm của Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu đều bị đánh bật lên không, cả ba cùng bị đánh bật lùi ngồi phịch xuống, mặt xanh như tàu lá đưa tay trái ôm lấy ngực, mắt kinh hoàng nhìn Trác Bá Vương.



Trác Thiên Uy thu đao hỏi :



- Các ngươi còn gì để nói nữa không?



Phủ Kiến cười khổ hỏi :



- Vừa rồi các ngươi đã trinh sát kỹ tình hình trong Khai Nguyên cốc?



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Không sai!



- Các ngươi phát hiện được gì!



- Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận! Nói thật đối với tại hạ thì đó chỉ là trò chơi con trẻ. Mới tám tuổi ta đã biết cách phá trận này rồi, chỉ là tại hạ không thèm làm như thế...



- Vậy ngươi phá trận cách nào?



- Mười quả Bích Lịch đạn!



Cả ba tên Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu đều trố mắt nhìn chàng, mặt tái nhợt hỏi :



- Bích Lịch đạn?



- Không sai! Các ngươi được Linh Hồ mời đến, có lẽ cũng biết chuyện gì xảy ra ở Nhật Khang viên gần Tô Châu. Ở đó với mười cân hỏa đạn, tại hạ phá hủy hang cáo của Linh Hồ ở đó là Vạn Lạc lâu. Tại hạ cần tốc chiến tốc thắng nên không có thời gian đâu mà phá giải bằng trận pháp.



Phủ Kiến nói :



- Ngươi làm thế...



Trác Thiên Uy ngắt lời :



- Tại hạ tới đây là có mục đích nghiêm túc, chứ không phải là đem mạng mình ra đùa giỡn với các ngươi. Tính mạng không thể đem ra mà đùa giỡn. Tại hạ nhất định phải thắng. Các ngươi hành động bất chấp thủ đoạn để ăn cướp của người khác hoặc mưu hại ai đó, việc của các ngươi đều là phi nghĩa. Còn tại hạ mưu đoạt lại sở hữu của mình là việc chính nghĩa, tại hạ cũng đang bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Có thể những nhân vật chính đạo không tán thành biện pháp của ta, nhưng họ không thể phê phán ta được! Hiện trong tay tại hạ có năm quả Bích Lịch đạn, đủ phá tan Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận của hồ ly tinh!



Phủ Kiến nói :



- Ngươi thật độc ác...



- Khéo nói! Khéo nói!



- Xem ra Linh Hồ nên đàm phán với ngươi...



- Lẽ ra thị làm việc đó từ lâu rồi!



Phủ Kiến hỏi :



- Nếu giải tán Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận ngươi có dám vào Đản Quang lâu đàm phán không?



Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :



- Cái đó...



Phó Phụng Minh chợt lên tiếng :



- Thiên Uy! Muội không đồng ý! Loại người như Linh Hồ thì có bao giờ tin được vào lòng thành? Bất cứ lúc nào nếu có thể là thị sẵn sàng lấy mạng chúng ta. Bây giờ ta cùng đánh, phải bức thị ra ngoài này đàm phán thì còn có thể.



Phủ Kiến nói :



- Giang hồ đều biết Linh Hồ coi bảo vật cũng quý như sinh mệnh. Nếu ngươi không chịu nhượng bộ thị sẽ thà chết mà hủy hết bảo vật của ngươi. Vậy ngươi chịu vào Đản Quang lâu không?



Trác Thiên Uy trầm ngâm một lúc mới gật đầu :



- Tại hạ sẽ đi!



- Rất tốt! Quả không hổ danh anh hùng nghĩa đảm!



- Phủ lão huynh có thể đại diện cho Linh Hồ chứ?



- Có thể.



- Địa điểm là Đản Quang lâu, nhưng thời gian nào?



- Chính ngọ ngày mai.



Trác Thiên Uy gật đầu :



- Được! Tại hạ sẽ đến đúng hẹn.



- Vậy chúng ta cáo từ!



- Bốn vị đi đi!



Chờ Phủ Kiến cùng ba tên đồng bọn đi xa, Phó Phụng Minh mới nói :



- Muội nhất định phải theo chàng đến Đản Quang lâu.



Trác Thiên Uy đáp :



- Không phải là ta không nghĩ đến lời thề đồng sinh cộng tử với muội mà không để muội đi, cũng không phải ta tự cao tự đại làm ra vẻ ta đây anh hùng khí khái của một tên hữu dũng vô mưu, chỉ là...



Phó Phụng Minh run giọng nói :



- Thiên Uy...



- Phụng muội hãy nghe ta nói... Không phải muội luôn ở gần huynh thì chúng ta mới gần nhau... chỉ cần luôn nghĩ đến nhau là chúng ta có nhau rồi, huống chi trong trường hợp này chỉ muội ở xa huynh thì mới giúp được huynh...



Phó Phụng Minh hỏi :



- Giúp thế nào?



- Ta cũng biết Linh Hồ không bao giờ có thiện ý, cuộc huyết chiến là không tránh khỏi. Bây giờ thị ở ngay trong sào huyệt mình, có đủ cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa...



- Muội có thể làm gì để giúp huynh?



Trác Thiên Uy đáp :



- Muội hãy lọt vào Đản Quang lâu, dùng Bích Lịch đạn uy hiếp tinh thần đối phương.



Phó Phụng Minh hỏi :



- Nhưng muội làm sao mà lọt được vào Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận để tiếp cận Đản Quang lâu được?



- Việc đó quá đơn giản, tối nay ta sẽ hướng dẫn trận pháp Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận cho muội...