Thiết Huyết Đại Minh
Chương 184 : Thiên đường có đường ngươi không đi
Ngày đăng: 19:33 19/04/20
Hàng trăm danh viện Tần Hoài, trong đó xuất sắc nhất đương nhiên là Tần Hoài Bát diễm rồi.
Trong Tần Hoài Bát diễm người múa đẹp nhất là Trần Viên Viên, nhưng Trần Viên Viên vừa sinh con xong, thể hình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa nàng ta lại là vợ của Vương Phác, đương nhiên Vương Phác không thể để nàng tiếp tục lộ mặt đi làm vũ nữ rồi, vậy trừ Trần Viên Viên ra, Biện Ngọc Kinh nhảy xuất sắc nhất.
Giáo chủ phong lưu Tiền Khiêm Ích đã dùng một thành ngữ rất hình tượng để miêu tả kỹ thuật nhảy của Biện Ngọc Kinh, đó chính là “mềm như không xương”, ý nói Biện Ngọc Kinh khi múa, toàn thân từ trên xuống dưới giống như không hề có xương cốt, cả người giống như con rắn mềm mại xoay qua xoay lại, khiến người xem trong lòng dạo rực..
Thỏa thuận xong việc mua bán Tiêu Dao lầu với Nguyễn Đại Thành, lại ăn cơm trưa ở Tiêu Dao lầu, Vương Phác dẫn Lã Lục và Tiểu Thất đi thẳng tới Thúy Phù Am ở ngoài thành Nam Kinh, mục đích của chuyến đi này chỉ có một, đó chính là Biện Ngọc Kinh.
Trên Tử Kim Sơn có không ít thi sĩ để lại bút tích bằng bản vẽ, trên đường xe ngựa chạy liên tục, sỹ tử nhiều như dệt cửi, đương nhiên trong đó cũng có không ít khách phong lưu chuẩn bị đi tới Thúy Phù Am dã chiến, hoặc là vừa từ Thúy Phù Am dã chiến trở về.
Vương Phác thay đổi hình tượng vũ phu trước của mình, hôm nay cố ý đổi sang quần áo tươi tắn, hình tượng đơn giản, mà lại giống như chàng công tử nhà giàu dẫn theo tùy tùng đi du ngoạn. Mặc dù trên đường đi cũng không ít người chú ý, nhưng cũng không ai có thể nhận ra Vương Phác.
Khi sắp tới Thúy Phù Am, một giọng nói vui mừng bỗng vang lên bên tai Vương Phác:
- Ồ, đây … đây chẳng phải là Phò mã gia sao?
Vương Phác kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp một cái đầu từ trong kiệu thò ra, cẩn trọng nhìn, thấy ấn tượng mờ nhạt, sau đó cẩn thận suy nghĩ sực nhớ ra người này chẳng phải chính là tri phủ Tùng Giang Tiền Hoành đó sap? Lập tức chắp tay nói:
- Ây da, hóa ra là Tiền đại nhân, thật may mắn quá.
Tiền Hoành đang định dừng kiệu, Vương Phác liền ho khan một tiếng, nói:
- Tiền đại nhân, ở đây không phải chỗ nói chuyện.
Vương Phác tới nơi này là có chuyện gấp cần làm, hơn nữa ở đây quả thực cũng không phải là nơi ôn lại chuyện xưa, dù Vương Phác không quan tâm tới cái danh tiếng chó má gì đó, nhưng chuyện hắn ban ngày ngang nhiên tới Thúy Phù Am dã chiến mà truyền ra ngoài, cũng rất khó còn mặt mũi nào làm việc nữa.
Tiền Hoành cáo già thành tinh lập tức hiểu ra vấn đề liền chắp tay nói:
- Hạ quan hiểu rồi, hôm nào hạ quan sẽ tới bái chào sau.
Vương Phác bất giác liếc mắt tán tưởng Tiền Hoành, trong lòng thầm nghĩ người này tâm tư khác người quả đúng là cao thủ hàng đầu, liền nói:
- Vậy tại hạ xin cáo biệt ở đây.
Trên mặt Tiền Hoành hiện rõ nụ cười mờ ám, hạ giọng nói:
- Người đó … nhìn có chút quen quen.
Biện Ngọc Kinh kinh ngạc thốt lên:
- Người quen của sư phụ ạ? Ở đâu?
Bóng hình xinh đẹp đó nói:
- Chính là bên đó, chiếc bàn góc bên trái kia, vị công tử mặc áo gấm ở giữa.
- Ồ …
Biện Ngọc Kinh nhìn kỹ, bất giác kinh ngạc thốt lên:
- Sư phụ, hắn ta chẳng phải chính là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác sao? Ồ không, bây giờ hắn ta có lẽ là Đề đốc Nam Kinh rồi.
- Đúng là tên tiểu tử thối này.
Bóng hình xinh đẹp kia nói.
- Vương Phác ơi là Vương Phác, thiên đình có đường ngươi không đi, địa phủ không đường ngươi tìm tới, ha ha ha….
Trong lòng Biện Ngọc Kinh lạc đi mất một phút, hạ giọng nói:
- Sư phụ, người muốn giết hắn ta?
- Giết hắn?
Bóng hình xinh đẹp kia nói.
- Không dễ dàng thế đâu, tên tiểu tử thối này ở Tế Ninh đã giết ba vạn quân tinh nhuệ của thánh giáo, hại chúng ta mất đi cơ sở, lần này thánh giáo khởi binh ở Giang Nam, vốn tất cả đều đã bố trí xong hết rồi, sắp tấn công Nam Kinh đến nơi rồi, lại là tên tiểu tử thối này bỗng nhiên xuất hiện phá hoại việc tốt của thánh giáo, nợ mới nợ cũ cùng tính, bổn tọa phải chơi với ngươi một phen.
Nếu Vương Phác có Thuận phong nhĩ, có thể nghe được những lời này chắc chắn sẽ sợ hết hồn, sau đó sẽ chuồn khẩn trương, bởi sư phụ của đạo cô Ngọc Kinh chính là Bạch Liên giáo chủ!