Thiết Huyết Đại Minh
Chương 186 : Bị bắt (2)
Ngày đăng: 19:33 19/04/20
Không biết đã bao lâu rồi, Vương Phác đã tỉnh dậy rồi.
Vương Phác ngẩng đầu lên thấy Bạch Liên Giáo chủ đang ngồi đối diện, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn, chiếc lúm đồng tiền vui buồn lẫn lộn. Bản năng Vương Phác muốn đứng dậy, nhưng lại thấy mình không thể nhúc nhích được, lúc này mới giật mình thấy mình bị người ta trói vào ghế rồi.
- Giáo chủ tỷ tỷ.
Vương Phác khổ sở nói.
- Không cần phải như vậy? Tại hạ chẳng qua là một võ phu tay trói gà không chặt.
- Võ phu sức trói gà không chặt?
Bạch Liên Giáo chủ mỉm cười nói:
- Tiểu tử thối ngươi còn dùng những lời ngon ngọt khiến người khác vui, tỷ tỷ không thể mắc lừa ngươi được.
Vương Phác cười nói:
- Chẳng hay hai tùy tùng của tại hạ thế nào rồi?
- Đệ đệ ngoan quả đúng là hảo hán có tình có nghĩa.
Bạch Liên Giáo chủ nhẹ nhàng nói:
- Mình cũng trở thành thịt trên bàn của người khác rồi mà vẫn còn nghĩ tới tùy tùng của mình, chẳng trách khi ở kinh thành ngươi đều vì thủ hạ của mình mà kháng chỉ đi cướp pháp trường, tỷ tỷ rất thích người đàn ông như ngươi.
Vương Phác nói:
- Rốt cuộc họ thế nào rồi?
- Bọn chúng rất tốt.
Bạch Liên Giáo chủ bỗng nghiêm sắc mặt, nói tiếp:
- Chỉ có điều là tạm thời, giả dụ ngươi không hợp tác với thánh giáo, bọn chúng lập tức bị mất mạng, còn ngươi … cũng khó mà bảo toàn cái mạng mình.
- Hả?
Vương Phác hớn hở nói:
- Không biết hợp tác thế nào?
Xem ra sự tình vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chỉ cần Bạch Liên Giáo chủ muốn yêu cầu Vương Phác, Vương Phác sẽ tự tin khiến cục diện xoay ngược trở lại.
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Luyện binh cho bổn giáo, thay thánh giáo huấn luyện một cánh quân tinh nhuệ, giống như cánh quân tinh nhuệ Đại Đồng của ngươi.
- Nếu tại hạ thay Bạch Liên Giáo chủ luyện ra một cánh quân tinh nhuệ …
Vương Phác nói đến đây, mắt híp lại nhìn bộ ngực phập phồng của Bạch Liên Giáo chủ, hỏi rất mờ ám:
- Không biết có lợi lộc gì không?
Bạch Liên Giáo chủ liền dùng ngữ khí mờ ám hỏi ngược lại:
- Tư thế này ngươi học được ở đâu, quả thực rất hay.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Vẫn còn nhiều tư thế hay nữa, tỷ tỷ muốn học không?
- Muốn …
Trong đôi mắt đẹp của Bạch Liên Giáo chủ bỗng hiện lên ánh mắt gian xảo, dừng thân hình yêu kiều lại nói:
- Nhóc tinh quái, muốn cho tỷ tỷ mắc mưu, ngươi còn non lắm.
Vương Phác thản nhiên nói:
- Tỷ tỷ không tin thì thôi.
Bạch Liên Giáo chủ cười nói:
- Tin cũng thế, không tin cũng thế, sau này có thời gian từ từ dạy ta một số tư thế mà ngươi biết, còn bây giờ ngươi phải theo tỷ tỷ đi Trừ Châu, thay Thánh giáo luyện binh.
- Đi Trừ Châu?
Vương Phác bỗng cảm thấy đất dưới chân mình đang lay động, bất giác hỏi:
- Chúng ta hiện đang ở đâu?
- Trên thuyền.
Bạch Liên Giáo chủ cười nói.
- Sắp qua sông rồi.
- Hả?
Vương Phác vội la lên:
- Đi Trừ Châu thật sao?
Bạch Liên Giáo chủ quyến rũ liếc nhìn Vương Phác, dịu dàng nói:
- Ngươi nghĩ sao?
Vương Phác nói:
- Giáo chủ tỷ tỷ, tỷ tin ta thì thả ta ra, sau đó tỷ về Trừ Châu chọn 4000 người khỏe mạnh qua sông, ta sẽ huấn luyện họ ở doanh trại Yên Tử Cơ. Nếu tỷ không tin ta, thì tỷ làm gì ta cũng không nói, dù là giải ta tới Trừ Châu, nhưng ta tuyệt đối không thay tỷ luyện bất kỳ tinh binh nào.
Bạch Liên Giáo chủ cười khanh khách nói:
- Nhóc tinh quái, ngươi biến tỷ tỷ thành đồ ngốc sao? Cử 4000 tinh tráng tới để ngươi chặt đầu lập công sao? Ha ha ha, hơn nữa chỉ cần tới Trừ Châu có muốn hay không cũng không phải do ngươi rồi, tỷ tỷ có cách để ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngươi tin không?
Lời của Bạch Liên Giáo chủ vừa nói xong, bên ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng sấm rền:
- Này, các ngươi làm cái gì thế? Dừng thuyền lại, kiểm tra thuyền!