Thiết Huyết Đại Minh
Chương 187 : Ả chạy không thoát được
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
Chặn đứng thuyền của Bạch Liên Giáo chủ và Vương Phác ngồi lại là đội tàu thủy sư của Hoàng Đắc Công.
Hoàng Đắc Công là Tham tướng thủy quân Nam Kinh, hơn nửa tháng trước phụng mệnh điều đi Thái Hồ tiêu diệt hải tặc Xích Cước Trương Tam, kết quả lại bị hụt, Trương Tam sớm đã đưa hải tặc trốn ra biển lớn đầu nhập hải tặc Cố Tam Ma Tử rồi, Hoàng Đắc Công thủ ở Thái Hồ 3 ngày cuối cùng đành phải dùng một mồi lửa đốt thủy trại Thái Hồ sau đó cho quân quay về Nam Kinh.
Khi đội thuyền thủy quân tiến tới giao điểm giữa sông Tần Hoài và Trường Giang, một chiếc thuyền cách đó không xa đã thu hút sự chú ý của Hoàng Đắc Công, chiếc thuyền này đi qua đội thuyền thủy quân, nhưng không ngờ thuyền nương trang điểm lại ra vẫy khách, điều này thật không bình thường chút nào, càng khiến cho Hoàng Đắc Công nghi hai gã chèo thuyền chính là thủy tặc Thái Hồ.
Hoàng Đắc Công xuất thân binh nghiệp, có thể nói kinh nghiệm sa trường dày dặn, quanh năm suốt tháng trải qua mũi đao liếm máu, cuối cùng đã luyện được cặp mắt tinh tường, là lão đinh sa trường hay là tân binh sợ chết, là nhân vật nguy hiểm hay bách tính tầm thường, y chỉ cần liếc mắt là đoán được 8, 9 phần rồi.
Hoàng Đắc Công chỉ liếc một cái đã đoán được hai tên phu chèo thuyền đó đều là người giỏi võ trên thuyền, hơn nữa còn là nhân vật nguy hiểm.
Không hề do dự, Hoàng Đắc Công liền chỉ huy đội thủy quân chuyển ngang mặt sông, xếp thành một hàng, lệnh cho hàng chục khẩu pháo đồng thời chuẩn bị nhắm thẳng chiếc thuyền đó, sau đó khóa đao đi lên đầu thuyền, tay vịn tường chắn mái quát lớn:
- Này, các ngươi đang làm cái quái gì thế? Dừng thuyền lại ngay, kiểm tra thuyền!
- Quân gia.
Một tên phu thuyền đáp lời.
- Cô nương nhà chúng tôi đã được khách bao rồi, không thể tiếp đãi quân gia người được.
- Cái gì mà bao với không bao, lập tức dừng thuyền.
Hoàng Đắc Công quát:
- Lải nhải nữa bổn tướng quân bắn nát thuyền của ngươi bây giờ.
Trong thuyền, Bạch Liên Giáo chủ xoay người tới phía sau Vương Phác, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ sẽ thả ngươi ra, nhớ kỹ ngươi đã bao tỷ tỷ và người trên tàu rồi. Chờ lát nữa nếu có quân gia lên thuyền kiểm tra, tiểu tử thối người biết nên nói thế nào rồi chứ? Có cần tỷ tỷ dạy ngươi không?
Nói đoạn Bạch Liên Giáo chủ liền cởi trói cho Vương Phác, Vương Phác vừa định vung tay chân một chút cho giãn gân cốt, lập tức cảm thấy một một luồng hàn băng buốt lạnh thấu xương đã chạy tới sống lưng mình, giọng tà âm của Bạch Liên Giáo chủ lại vang lên bên tai:
- Tiểu tử thối, lời tỷ tỷ ngươi đã nghe rõ chưa?
- Tỷ tỷ yên tâm.
Vương Phác cười nói.
- Tiểu đệ biết nên nói thế nào rồi.
- Đều nghe rõ chưa? Lập tức áp giải ả này lên, trói chặt lại, giao cho Phò mã gia đích thân xử lý.
- Dạ.
Mấy chục tên thủy quân dạ ran tuân lệnh, đưa Bạch Liên Giáo chủ lên thuyền.
Lúc này Vương Phác mới kéo ghế lại ngồi, trong lòng có chút sợ hãi nói:
- Hoàng tướng quân, lần này vất vả cho ngươi rồi, nếu không bổn tướng quân sẽ bị yêu nữ Bạch Liên này bắt đi Trừ Châu rồi.
Hoàng Đắc Công hạ giọng hỏi:
- Phò mã gia, ả này là Bạch Liên giáo chủ ư?
Vương Phác nhìn quanh đáp:
- Hoàng tướng quân, chuyện hôm nay ngươi biết ta biết, nhưng nhất định không được nói cho người khác biết, yêu nữ này bổn phò mã giữ lại còn có chỗ dùng.
Hoàng Đắc Công nghe vậy kinh ngạc, cung kính đáp:
- Phò mã gia yên tâm, mạt tướng không nên biết thì không biết, mạt tướng không nên nói sẽ không nói.
- Được, cứ vậy đi.
Vương Phác vui vẻ nói:
- Hoàng tướng quân vừa trở về từ Thái Hồ sao?
- Đúng vậy.
Hoàng Đắc Công chắp tay đáp:
- Nửa tháng trước mạt tướng dẫn thủy quân xuất chinh, đang trên đường trở về mới biết Phò mã gia ngài đã được điều tới nhậm chức Đề đốc Nam Kinh rồi! Khi biết tin này, mạt tướng quả thực rất mừng, chợt nghĩ từ nay về sau có thể nghe điều dưới trướng Phò mã gia rồi, mạt tướng và các huynh đệ đều rất vui mừng.
Hoàng Đắc Công nói đều rất thực lòng, võ tướng có chí khí như y ai mà chẳng muốn có chủ tướng tuổi trẻ tài cao chứ?
Tục ngữ có câu binh hùng có một, tướng hùng một ổ, Đề đốc tiền nhiệm Nam Kinh Hãn Thành Bá là là thủ hạ của Triệu Chi Long, Hoàng Đắc Công dù là người có bản lĩnh nhất cũng chỉ có thể xuất ra ba phần khí lực.