Thiết Huyết Đại Minh
Chương 198 : Nợ cũ chưa tính lại thêm nợ mới
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
Trong đại doanh thủy quân hồ Huyền Vũ, Hoàng Đắc Công đang giới thiệu cho Vương Phác về chiến thuyền của thủy quân.
- Tướng quân, thuyền hạm của thủy quân triều Đại Minh ta, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn là: thuyền con thoi, thuyền chim ưng, thuyền liên hoàn, thuyền hỏa long, thuyền xích long, thuyền thương hỏa, thuyền có bánh xe, thuyền thương hải, thuyền phúc, thuyền con rết và thuyền ba cột buồm, trong đó thì từ thuyền thương hỏa trở xuống chúng ta chỉ có thể dùng để tác chiến trong các loại địa hình sông, hồ, còn nếu dùng để tác chiến trên biển lớn thì chúng ta phải dùng đến thuyền phúc, thậm chí là thuyền ba cột buồm.
Vương Phác liền hỏi:
- Trong đại doanh thủy quân hồ Huyền Vũ có thuyền phúc và thuyền ba cột buồm hay không?
- Không có!
Hoàng Đắc Công lắc đầu trả lời:
- Nước ở hồ Huyền Vũ và Trường Giang quá nông, thuyền phúc và thuyền ba cột buồm không thể nào vào được.
Vương Phác hỏi:
- Vậy hiện tại thủy sư các Vệ Sở dọc theo vùng duyên hải có thuyền phúc và thuyền ba cột buồm hay không?
- Có.
Hoàng Đắc Công nói:
- Đương nhiên là có, Trấn Hải vệ, Kim Sơn vệ của Nam Trực Lệ, Hải Ninh vệ, Quan Hải vệ của Chiết Giang và Bình Hải vệ của Phúc Kiến thì đều có thuyền phúc, nhưng thuyền pháo ba cột buồm thì chỉ có bốn chiếc, hai chiếc đang ở Trấn Hải vệ của Nam Trực Lệ, một cái đang ở Hải Ninh vệ của Chiết Giang, chiếc còn lại thì ở Bình Hải vệ - Phúc Kiến.
Vương Phác chau mày hỏi lại:
- Thuyền pháo ba cột buồm vì sao lại chỉ còn lại có bốn chiếc?
Hoàng Đắc Công thở dài, nói:
- Năm Tĩnh Gia đã thi hành chính sách cấm biển, không cho phép bất cứ ai được ra biển, thuyền Long Giang của Trấn Hải vệ lâu mà không được bảo dưỡng lại gặp phải trận hỏa hoạn nên sau trận hỏa hoạn đó đã trở thành một đống tro tàn. Cũng vì trận hỏa hoạn đó mà rất nhiều thợ đóng thuyền giàu kinh nghiệm đã chết và cũng kể từ đó trở đi không ai có thể làm ra những chiếc thuyền ba, năm, sáu, bảy, tám cột buồm.
- Sao có thể như vậy được?
Vương Phác không khỏi chau mày nhăn mặt:
- Thuyền ba cột đều có thể tham khảo những thuyền chiến bây giờ, “ thiên công khai vật” – công nghệ đóng thuyền của Tống Ứng Tinh đều ghi lại cách đóng thuyền năm, sáu, bảy, tám và chín cột buồm, những người thợ thuyền năm Vĩnh Lạc cũng có khả năng làm ra những chiếc thuyền như vậy, vậy thì chẳng có lý gì mà chúng ta lại không thể làm được?
Hoàng Đắc Công cười khổ nói:
- Tạo ra đương nhiên là có thể, không cần nói chúng ta có thể tham khảo những chiếc thuyền bây giờ và những tài liệu được ghi chép kia, mà cho dù không có được những tài liệu quý báu đó, triều Đại Minh của chúng ta cũng có thể dựa vào tay nghề của những bậc thầy trong lĩnh vực đóng thuyền để tạo nên chiếc thuyền chín cột buồm, chỉ có điều ngân khố của chúng ta có hạn, không có ngân khố đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ không có gỗ tốt, không có đồng và nước sơn tốt, không có đinh sắt và không có vải bố, hơn hết là những thợ thuyền của chúng ta cũng không sống nổi.
Vương Phác im lặng.
Hoàng Đắc Công nói rất đúng, đóng một chiếc thuyền là một việc trọng đại, nó giống như việc lên mặt trăng của hậu thế vậy, chỉ dựa vào của cải và sức lực của người dân thì căn bản là không thể nào thực hiện được, thậm chí là ngay cả những nước nhỏ với tiềm lực kinh tế không đủ mạnh cũng không thể làm được. Chuyện này đúng là cần phải có một quốc gia hùng mạnh và tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn.
- Phò mã gia, ngài biết ai là kẻ đã bắt cóc Tiểu Uyển đúng không?
Vương Phác không để ý đến lời của Trần đại nương, vội vàng lên ngựa nhanh chóng rời khỏi đó. Trần đại nương vẫn chưa kịp hỏi câu nữa thì Vương Phác đã chỉ còn là một cái bóng rất mờ ở phía xa.
Lúc đêm khuya, Vương Phác mới dẫn theo Nộn Nương và Lã Lục trở về đại doanh Yên Tử Cơ.
Chân Hữu Tài về đại doanh Yên Tử Cơ sớm hơn Vương Phác, vừa nghe tin hắn trở về thì y cùng với Mặt Sẹo và Triệu Tín, Đường Thắng vội vàng qua đó.
Bước vào trong trướng hành lễ, Chân Hữu Tài thấp giọng hỏi:
- Tướng quân, nghe nói là Tiểu Uyển cô nương đã bị bắt cóc?
Vương Phác “ừ” một tiếng, căm hận nó:
- Lại là tên Xích Cước Trương Tam!
- Cái gì?
Mặt Sẹo cả giận hét lên:
- Lại là cái tên khốn kiếp đó!
Triệu Tín và Đường Thắng không biết Xích Cước Trương Tam là ai, liền ngơ ngác hỏi:
- Cái tên Xích Cước Trương Tam là ai vậy?
Mặt Sẹo tức giận kể lại:
- Năm ngoái khi ở Ngô Giang, hắn ta đã từng bắt cóc Viên Viên phu nhân, nếu không phải là tướng quân xả thân cứu giúp thì Viên Viên phu nhân e rằng đã rơi vào tay của tên tặc đó rồi. Mà tên Xích Cước Trương Tam khốn kiếp này lần này cũng không có mắt, lần trước đã không tính toán với hắn rồi, không ngờ lần này hắn còn dám cả gan bắt cóc Tiểu Uyển cô nương!
- Hóa ra là như vậy!
Đường Thắng nói lớn:
- Tướng quân, cái tên Xích Cước Trương Tam này là người của sơn trại phổ phỉ nào, ti chức ngày mai sẽ dẫn quân tiêu diệt hắn.
Mặt Sẹo tức giận hơn:
- Xích Cước Trương Tam là hải tặc, ngươi là vịt trên cạn, tỉnh lại đi!
- Vốn nghĩ hắn là một trang nam tử hán.
Vương Phác trầm giọng nói.
- Thật không ngờ hắn lại cướp con gái nhà lành như thế, thù trước chưa hết lại thêm nợ mới, lần này bổn tướng quân nhất định sẽ không tha cho ngươi. Đúng lúc bản tướng quân đang muốn thống lĩnh thủy quân ra biển lớn quét sạch hải đạo Cố Tam Ma Tử, nhân cơ hội này nhất định phải tiêu diệt Xích Cước Trương Tam.