Thiết Huyết Đại Minh

Chương 199 : Tìm được sào huyệt của bọn hải tặc

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Ánh mắt của Vương Phác dừng lại ở ba người Mặt Sẹo, Triệu Tín và Đường Thắng, trầm giọng hỏi:



- Kỹ năng bơi lội của tướng sĩ Hỏa khí doanh, Trường thương doanh và Truy trọng doanh như thế nào rồi?



Sau khi hơn một vạn tinh binh Đại Đồng đến Nam Kinh, vì giúp bọn họ có việc để làm, mặt khác cũng là xuất phát từ nhu cầu thiết yếu nên Vương Phác đã nghiêm khắc huấn luyện cho binh lính quen với nơi đây.



Trên mặt của Mặt Sẹo và Đường Thắng lộ ra vẻ khó nói.



Triệu Tín tiến lên một bước, hạ giọng nói nói:



- Tướng quân, các huynh đệ đều là người phương bắc, chưa quen thuộc kỹ năng bơi, hơn nữa dạo này trời lạnh, các huynh đệ cũng đều không thể xuống nước luyện tập thường xuyên, cho nên vẫn chưa học bơi được, tuy nhiên đại bộ phận huynh đệ đã không còn say tàu rồi.



- Ừ!



Vương Phác gật gật đầu, nói:



- Đường Thắng!



Đường Thắng nhanh chóng tiến lên một bước, ôm quyền trước ngực cung kính đáp:



- Có ty chức!



Vương Phác nói:



- Lập tức tập hợp đủ 500 tinh binh, đêm nay đi theo bản tướng quân, chuẩn bị đến Trấn Hải vệ.



Đường Thắng dõng dạc đáp:



- Rõ!



Chân Hữu Tài lên tiếng:



- Tướng quân, ty chức xin đi cùng ngài.



- Không cần!



Vương Phác khẽ khoát tay nói:



- Việc cải tạo xây dựng xưởng binh khí và cục hỏa dược càng phải tiến hành nhanh chóng, ngươi hãy cứ ở lại Nam Kinh đi, huống hồ lần này là thủy chiến, chủ lực là thủy quân của Hoàng Đắc Công.



Chân Hữu Tài chắp tay tuân lệnh:



- Ty chức nhận lệnh.



Vương Phác lại quay sang nói với Mặt Sẹo và Triệu Tín:



- Hai người các ngươi nắm chắc lấy thời cơ, tập cho các huynh đệ khác biết bơi, quen với thủy tính. Trời lạnh thì đã làm sao? Lạnh thêm chút nữa cũng không chết người đâu? Nói vói các anh em, chỉ cần họ biết bơi thì sẽ thưởng cho họ một lượng bạc, một trăm người học được đầu tiên mỗi người sẽ được thưởng 10 lượng.



Mặt Sẹo và Triệu Tín răm rắp nghe theo:



- Rõ!



Vương Phác khoát tay nói:



- Đi đi!



Ba người Chân Hữu Tài cùng chắp tay cúi chào, xoay người bước đi.



Ba người kia đi rồi, Vương Phác liền lớn tiếng gọi:



- Nộn nương!



- Có thiếp!



- Mau chuẩn bị ít hành trang!



- Vâng!


- Có tổng cộng bao nhiêu thuyền.



Hải tặc kia đáp:



- Tổng công có khoảng 50 chiếc lớn nhỏ, còn có…



Cố Tam Ma Tử nạt lớn:



- Còn có cái gì nữa?



Hải tặc nói:



- Còn có hai chiếc thuyền pháo buồm ba cột pháo.



- Cái gì?



Mặt Cố Tam chợt biến sắc, trầm giọng nói:



- Còn có thuyền pháo buồm ba cột pháo? Đến cả loại thuyền này cũng huy động nữa sao? Một loại thuyền đã lâu lắm rồi không được sử dụng



- Đại Đương Gia.



Xích Cước Trương Tam nói:



- Thủy sư quan quân đã bày bố trận như vậy chưa chắc là đã nhằm vào chúng ta, rất có khả năng là bọn chúng chỉ đi ngang qua đây thôi, dù sao hòn đảo nhỏ này cũng là một hòn đảo hoang, thủy quân của Đại Minh nhiều năm như vậy mà không phát hiện ra được, lần này chắc gì bọn chúng có thể phát hiện ra.



- Ừ, Lão Nhị nói rất có lý.



Cố Tam Ma Tử lớn tiếng nói:



- Truyền lệnh của ta xuống, bảo các huynh đệ mau giấu kỹ tất cả các thuyền lớn nhỏ vào trong động Lão Long, không có chuyện gì thì tuyệt đối không được ra ngoài, sau đó phái thêm một số huynh đệ cải trang thành ngư dân đi dò xét tình hình, sau đó thấy động tĩnh thì quay lại báo cho ta.



- Vâng!



Tên hải tặc kia hùng hồn đáp rồi nhanh chóng đi ra ngoài.



Hoàng Đắc Công chỉ huy cho đại đội thủy quân dần dần tiến sát vào hòn đảo, chăm chú nhìn quanh, chung quanh toàn là những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, hòn đảo nhỏ nhất cũng rộng bằng một chiếc thuyền pháo buồm ba cột pháo, lớn nhất thì khoảng hơn mười dặm, trên đảo cây cối um tùm, cỏ hao như mui thuyền, căn bản là không có dấu vết người ở.



Vương Phác lúc này cũng đã đến chỗ của Hoàng Đắc Công, vừa mở kính viễn vọng ra tìm kiếm hải đảo, vừa hỏi:



- Hoàng tướng quân, đây là quân đảo gì?



Hoàng Đắc Công trả lời:



- Tướng quân, đây chính là quân đảo Đại Dương Sơn, tổng cộng có khoảng hơm 300 đảo lớn nhỏ.



- Hơn 300?



Vương Phác nghe xong mà không khỏi chau mày:



- Trên đảo có ngư dân sinh sống không vậy?



- Không có!



Hoàng Đắc Công lắc đầu:



- Đây đều là đảo hoang.



Vương Phác căm hận mắng:



- Nếu mà không có nội ứng chỉ đường thì muốn tìm ra sào huyệt của Cố Tam Ma Tử quả là một việc không dễ dàng gì?



- Chắc chắn là như vậy rồi!



Hoàng Đắc Công nói:



- Nơi đây tổng cộng có hơn 300 đảo lớn nhỏ, nếu như mỗi ngày tìm kiếm 5 đảo thì cũng phải cần hơn hai tháng, mà hơn nữa trong hai tháng đó, số lương thực và nước uống mà chúng ta mang theo sẽ hết, trừ phi là có thể làm ra chiếc thuyền pháo bảy cột buồm, nếu không tác chiến ở trên biển chúng ta cũng không thể sống qua nổi một tháng.