Thiết Huyết Đại Minh

Chương 200 : Tương kế tự kế (1)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Trong trại của Cố Tam Ma Tử.



Cố Tam Ma Tử, Xích Cước Trương Tam và các thủ lĩnh đều đang có mặt ở trong lều trại đang lo lắng mong ngóng tin tức. Hải tặc được phái đi thăm dò tin tức mồ hôi nhễ nhại rốt cuộc đã trở lại, gã hải tặc đó khó nhọc chạy vào trong đại sảnh, nói không ra hơi:



- Đại Đương gia, không … không xong rồi! Đại đội thủy quân này rất tinh mắt, bọn chúng dường như đã phát hiện ra, đang trên đường thẳng tiến đến đảo Độc Sơn rồi.



- …



Xích Cước Trương Tam cả giận ném mạnh bát rượu đang cầm trên tay, hét lớn:



- Sao mũi của đám thủy quân này thính vậy, mũi chó à?



Trong con ngươi Cố Tam Ma Tử chợt lóe lên tia hung quang, quyết định thật nhanh:



- Đại đội thủy quân này có tổng cộng hơn 50 chiếc thuyền lớn nhỏ, trong đó lại có ba chiếc thuyền pháo buồm ba cột, đương nhiên là chúng ta không thể đấu lại được với bọn chúng, trận đánh này chúng ta chỉ có thể dựa vào mưu… à, có rồi! Thuyền của bọn chúng đều là thuyền lớn, chỉ có thể đi được ở chỗ nước sâu, chúng ta sẽ dụ chúng vào eo biển Hắc Long để đối phó.



- Eo biển Hắc Long?



- Cái gì cơ? Eo biển Hắc Long?



Xích Cước Trương Tam cùng các đầu lĩnh khác đều biến sắc.



Eo biển Hắc Long là một eo biển hẹp, nguy hiểm nối liền Đảo Độc Sơn và đảo Hắc Long, hai bên vách đá dựng thẳng đứng, cao đến mấy nhìn mét, nước ở đây lại chảy xiết và vô cùng hung hãn, bên dưới lại có vô số tảng đá ngầm, chạy thuyền ở đây rất dễ đụng phải chúng. Người như Cố Tam Ma Tử bao nhiêu năm bôn ba làm ăn trên biển mà cũng chưa dám đi qua đây.



Cố Tam Ma Tử quay sang nói với Xích Cước Trương Tam:



- Lão Nhị, đệ hãy dần 500 huynh đệ cố thủ ở trại, các huynh đệ khác theo ta đi đánh chặn bọn chúng. Đầu tiên chúng ta sẽ đánh với chúng một trận ở phía bắc Độc Sơn đảo, sau đó thì giả vờ thua, chạy về phiá eo biển Hắc Long, quan quân thủy quân sẽ nhân cơ hội đó mà truy đuổi đến cùng, còn chúng ta thì sẽ nhân cơ hội đó khéo léo dụ bọn chúng vào bãi đá ngầm ở eo biển Hắc Long.



Xích Cước Trương Tam gật đầu nói:



- Xem ra chúng ta chỉ có thể làm như vậy!



Cố Tam Ma Tử nói:



- Tốt! Vậy chúng ta hãy phân công hành động!



- Ối! Ối!



Cố Tam Ma Tử vừa dứt lời, một gã tiểu đầu mục bỗng ôm bụng lăn ra đất kêu thảm thiết.



Cố Tam Ma Tử nhíu mày nạt lớn:



- Phiên Giang Long, ngươi làm sao thế?



- Đại ca, đệ đau bụng quá!
- Không cần biết ta là ai.



Bóng người kia nói:



- Thủy quân của quan quân sắp lên đảo rồi, ở đây không an toàn, ta dẫn cô nương đến nơi khác an toàn hơn.



Nói dứt, gã ta liền nhanh chóng phá khóa cửa.



Vừa lúc đó, từ phía con đường nhỏ lại vang lên tiếng bước chân, gã ta khẽ giất mình, thân hình lóe lên, nhanh chóng trốn vào lùm cây bên cạnh thạch thất.



Rất nhanh, lại một bóng người từ con đường nhỏ trogn rừng đi ra, Đổng Tiểu Uyển sau khi thấy người nọ, vô cùng ngạc nhiên, cất tiếng:



- Mạo công tử?



Người tới chính là Mạo Tích Cương.



Mạo Tích Cương thở dài một tiếng, ra hiệu Đổng Tiểu Uyển đừng lên tiếng, sau đó rón ra rón rén mà đi đến trước thạch thất, hạ giọng nói:



- Tiểu Uyển, đừng sợ, ta mang nàng rời khỏi người này.



Đổng Tiểu Uyển ừ một tiếng, thân mật hỏi thăm:



- Mạo công tử, công tử và Hầu công tử không phải là cũng bị hải tặc giam giữ hay sao? Sao công tử có thể trốn ra ngoài được?



Mạo Tích Cương vừa lấy hòn đá đập khóa vừa nói:



- Ta nhân lúc tên hải tặc trông coi lơ là cảnh giác, dùng hòn đá đập vào đầu hắn khiến hắn hôn mê, sau đó chạy đến đây, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Mạo Tích Cương vừa nói vừa chăm chú phá khóa, trong lòng Đổng Tiểu Uyển lo lắng, vội la lên:



- Ôi chao! Người vừa rồi cũng thật là, sao lại không ra giúp chứ?



- Người vừa rồi?



Mạo Tích Cương ngạc nhiên nói:



- Người vừa rồi? Là ai vậy?



- Không biết!



Đổng Tiểu Uyển lắc đầu nói:



- Tuy nhiên hắn cũng nói là đến để cứu ta, còn muốn mang ta đến chỗ an toàn.