Thiết Huyết Đại Minh

Chương 201 : Tương kế tự kế (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


- Cạch! Cạch!



Đổng Tiểu Uyển nói vừa dứt, thì Mạo Tích Cương phá được khóa, gã nhanh chóng đẩy cửa ra, lôi tay Tiểu Uyển men theo con đường nhỏ chạy đi. Nhưng thật là không may, đúng lúc đó xung quanh lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.



Lập tức có mấy chục tên hải tặc từ bốn phía xông ra, bao vây lấy hai người



- Tiểu tử thối, muốn chạy à? Không dễ thế đâu!



- Tiểu nương tử, trông nàng thật là xinh đẹp mỹ miều, chi bằng đi theo đại gia ta đây!



- Da của tiểu nương tử thật là trắng, nếu mà được sờ một cái chắc là sẽ thích lắm đây.



- Coi cái miệng nhỏ nhắn, chúm chím của nàng ta kìa, đúng là khiến người ta muốn cắn một cái.



- Lão tử đây không muốn cắn nàng ta, ta muốn cắn cái miệng nhỏ ở dưới kia cơ. Ha ha ha!



Mấy tên đầu mục hải tặc nọ liên tục buông ra những lời nói tục tĩu, rồi bắt đầu đụng chân động tay với Tiểu Uyển. Mạo Tích Cương tức giận quát:



- Dừng tay, lũ súc sinh các ngươi, mau dừng tay cho ta! Có gan thì nhằm vào ta này, đụng chân đụng tay với một cô nương yếu đuối thì có gì là nam tử hán đại trượng phu? Đến đây, có giỏi thì đến đây!



- Ai da! Đúng là không nhìn ra tiểu tử thối nhà ngươi cũng có máu anh hùng đó?



Một tên hải tặc cầm đầu cười gian nói:



- Được, muốn bọn ta tha cho tiểu nương tử này thì cũng không phải là không được, thay vào đó chúng ta sẽ đánh gãy một chân hoặc một tay của ngươi. Tiểu tử thối, ngươi chọn đi, sự trong sạch của tiểu nương tử đây hay là chân tay trên người ngươi không còn lành lặn?



- Đến đây!



Mạo Tích Cương vỗ ngực, lạnh lùng trả lời:



- Cứ việc xông lên đây, nếu thiếu gia đây có nhăn mày nhăn mặt một cái thì ta đây không là một trang nam tử hán đại trượng phu.



- Không, không cần.



Đổng Tiểu Uyển cảm động đến mức nước mắt rơi lã chã:



- Mạo công tử, không cần đâu…….



- Tiểu Uyển.



Mạo Tích Cương quay đầu lại nhìn nàng, sự hung dữ trên mặt gã mất đi, thay vào đó là một khuôn mặt hiền từ, cười nói:



- Vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng không sao, dù là chết thì ta cũng không sợ. Mạo Tích Cương ta tuyệt đối không hối hận, đến đây, đám hải tặc.



- Ngươi!



Tên đầu mục hải tặc nọ nói:



- Lão tử đây không tin là trên đời này vẫn có người không sợ chết. Các huynh đệ, mau kéo tiểu nương tử này quay lại thạch thất, còn tên tiểu tử thối này thì trói đến tiền viện. Lão tử đây muốn dùng đao để cắt từng miềng từng miếng thịt trên người hắn, cho đến khi hắn phải cầu xin ta mới thôi! Đi!



Tên đầu mục hải tặc vừa ra lệnh, đám hải tặc còn lại liền áp giải Mạo Tích Cương đi.



Đổng Tiểu Uyển sợ hãi giãy dụa khóc gọi:



- Mạo công tử, Mạo công tử…..




- Nhị Đương Gia, người mau đưa ra quyết định đi, nếu cứ chần chừ thì sẽ không kịp nữa đâu!



- Triệu Thiết Đảm.



Xích Cước Trương Tam bỗng nhiên quay đầu lại gọi tâm phúc Triệu Thiết Đảm:



- Ngươi mau tập trung các huynh đệ đến từ Thái Hồ lại, đợi ta ở trên bến tàu.



- Vâng!



Triệu Thiết Đảm hô vang một tiếng, lĩnh mệnh đi.



Xích Cước Trương Tam quay lại nói với Hầu Phương Vực và Mạo Tích Cương:



- Hai người các ngươi cũng mau đi thu dọn hành lý đi, lát sau gặp lại ở trên bến tàu.



Một lúc sau, trên bến tàu có khoảng hơn bảy mươi hải tặc, hai chiếc thuyền lớn đã giương buồm, ra sức khởi động. Mặc dù nói là thuyền lớn nhưng chỉ lớn hơn thuyền phúc loại ba một chút, còn nếu so với thuyền phúc loại 1 và loại 2 thì còn thua xa. Nếu mà tùy tiện đụng phải chỉ có nước thịt nát xương tan.



Trong lúc Xích Cước Trương Tam đang dẫn người vận chuyển lương thực lên tàu thì Hồng Nương Tử cũng mang theo hai thị tỳ xuất hiện trên bến tàu.



- Trương Nhị Gia, ngài cũng muốn xuất chiến hay sao?



Hồng Nương Tử ngạc nhiên hỏi:



- Không phải là Cố Đại Đương Gia đã dẫn quân đi đón đánh rồi hay sao?



- À, cái này…



Xích Cước Trương Tam kiên trì nói:



- Đúng vậy! Lại có một nhóm Thủy sư quan quân nữa đánh từ phía tây tới, ta mang theo các huynh đệ đi chặn bọn chúng, bằng không thì trại tử của chúng ta xong rồi.



- Thật sao?



Hồng Nương Tử có chút ngạc nhiên:



- Vậy lần này nhất định phải cho tiểu nữ tham gia cùng, việc đã đến mức này rồi, tiểu nữ đây nên ra tay tương trợ hai vị Đương Gia. Tiểu nữ tuy là chỉ có ba người, nhưng võ nghệ không tệ, tự tin là có thể giúp được các huynh đệ.



Xích Cước Trương Tam không tiện cự tuyệt, y nghĩ mang theo ba chủ tớ Hồng Nương Tử này cũng không có gì không tốt, bèn đáp ứng.



Dù sao, ba chủ tớ Hồng Nương Tử võ nghệ cao cường, y đã được tận mắt chứng kiến, muốn nói đơn đả độc đấu, trên đảo này ngoài Cố Tam Ma Tử ra thì không ai là đối thủ của Hồng Nương Tử.



Tất cả mọi người đã ở trên thuyền rồi nhưng lại không thấy Mạo Tích Cương đâu, Xích Cước Trương Tam vội vàng hỏi Hầu Phương Vực:



- Tên tiểu tử Mạo Tích Cương đâu rồi?



- Hắn ta đi đón Tiểu Uyển cô nương rồi.



Hầu Phương Vực đưa mắt nhìn quanh rồi bỗng nhiên chỉ tay về phía trại:



- Nhị Đương Gia, người nhìn này, không phải hắn ta đang đến rồi sao?



Xích Cước Trương Tam nhìn theo hướng chỉ của Hầu Phương Vực, quả nhiên là thấy Mạo Tích Cương đang vội vàng chạy lại, theo sau là hai tên hải tặc nữa, trong đó một tên thì đang cõng Đổng Tiểu Uyển cô nương, đầu cô gái rũ xuống, không rên một tiếng, xem ra nàng ta đã bị đánh bất tỉnh.