Thiết Huyết Đại Minh

Chương 223 : Chim sẻ núp đằng sau

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Tụ nghĩa sảnh đại trại Hắc phong lĩnh



Lý Nham ngồi trên ngôi vị thống soái, Hồng Nương Tử như thường lệ đứng hầu sau Lý Nham, điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là, khuôn mặt Hồng Nương Tử đã mất đi vẻ dịu dàng ngọt ngào nhu tình trước kia, thay vào đó là sự thẫn thờ và u oán, toàn bộ chư tướng Lý Hổ, Lý Huyền, Kim Mậu Thành, tSơn Lý Báo Tử đều như thói quen, ngồi ở hai bên.



Lý Nham liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:



- Ban nãy Quân sư phái người đưa mật thư tới, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung đã dẫn đại quân Bạch Liên tới Trừ Châu, Bạch Liên Giáo chủ cũng đã bí mật quay về Trừ Châu hai ngày trước, ngoài ra các ngươi nhất định không ngờ tới, Vương Phác cũng cùng tới Trừ Châu với ả.



- Vương Phác?



- Vương Phác cũng tới Trừ Châu?



Lý Hổ, Lý Huyền và Kinh Mậu Thành không khỏi biến sắc mặt, Hồng Nương Tử đứng hầu sau Lý Nham cũng giật mình trong lòng.



- Đúng, Vương Phác cũng tới Trừ Châu.



Lý Nham trầm giọng nói tiếp:



- Rõ ràng, Vương Phác đã dự đoán được chúng ta sẽ ra tay với Bạch Liên giáo, vì thế hắn cũng muốn tranh giành giải quyết Bạch Liên giáo trước! Vương Phác không biết chúng ta đã tới Hắc phong lĩnh, lần này hắn chỉ dẫn theo năm trăm quan quân, đây là một cơ hội tốt khó có, chúng ta nhất định phải cố gắng xử lý Vương Phác ở Trừ Châu.



Lý Nham vừa dứt lời, Hồng Nương Tử đứng phía sau y đã hơi biến sắc mặt.



Kim Mậu Thành thất thanh hỏi:



- Đại soái, thật sự muốn xử lý Vương Phác? Khi ở Đại Đồng chẳng phải chúng ta đã hợp tác rất tốt sao?



- Trước khác nay khác!



Lý Nham lãnh đạm đáp:



- Khi ở Đại Đồng hợp tác với Vương Phác là vì sự tồn tại của Vương Phác có lợi cho chúng ta, còn bây giờ, sự tồn tại của hắn lại là mối đe dọa lớn nhất với nghĩa quân chúng ta! Mục tiêu của chúng ta là giành được Giang Nam, mà Vương Phác là chướng ngại lớn nhất để chúng ta thực hiện mục tiêu.



Kim Mậu Thành nghiêm nghị nói:



- Hiểu rồi.



Lý Huyền xen vào:



- Vương Phác dám dẫn năm trăm quan quân một mình xâm nhập vào Trừ Châu, là vì hắn không coi đám ô hợp của Bạch Liên giáo ra gì cả, nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng, Đại soái đã dẫn ba ngàn quân súng kíp tinh nhuệ tiềm phục ở Hắc Phong lĩnh, với binh lực chiếm ưu thế gấp sáu lần, hơn nữa lấy súng kíp đấu súng kíp, lần này Vương Phác chết chắc.



Lý Nham nói:



- Kể từ bây giờ sơn trại đi vào giới nghiêm, không có thủ dụ của bổn soái, bất cứ kẻ nào cũng không được tự ý ra vào, chỉ đợi kế hoạch hành động của Quân sư tới là bắt đầu hành động.



- Vâng!



- Vâng!



- Vâng!



Lý Hổ, Lý Huyền, Kim Mậu Thành rền vang đáp lại, Hồng Nương Tử đứng sau Lý Nham lại lặng lẽ chau mày.



Phủ đệ Lưu Bá Đao, Trừ Châu.



Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung và Lưu Bá Đao đang ở trong mật thất bàn bạc chuyện khởi binh tự lập.



Viên Thời Trung nói:



- Đại ca, Bá Đao huynh đệ, hôm nay lúc đi yết kiến yêu nữ, hai người có phát hiện ra không, thần sắc con tiểu yêu nữ bên cạnh có gì đó không ổn, hình như đã sinh nghi với chúng ta.



Lý Thanh Sơn hỏi:



- Có việc này? Sao ta không nhận ra.



Lưu Bá Đao đáp:



- Khiến Viên nhị ca nói như thế, hình như là có chuyện đó, thần sắc của con tiểu yêu nữ quả thật không bình thường lắm.



- Hỏng rồi.



Lý Thanh Sơn nói tiếp:



- Liệu có rò rỉ tin tức gì không?



- Không thể nào.



Viên Thời Trung lắc đầu:



- Việc này trừ ba người chúng ta ra, không có người thứ tư biết, sao có thể để lộ tin tức chứ?



Lý Thanh Sơn hỏi:



- Vậy ngươi nói xem là chuyện gì?
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Lý Nham, Hồng Nương Tử mím môi do dự mãi, cuối cùng chán nản đáp:



- Không có gì.



Lý Nham hừ một tiếng khó chịu, quay người nghênh ngang rời đi.



Mắt dõi theo bóng dáng Lý Nham từ từ đi xa, Hồng Nương Tử mặt mày ảm đạm, đầu óc nàng đã rối loạn, một giọng nói vang lên bảo không được phản bội Lý Nham, tuyệt đối không được phản bội y! Nhưng một giọng nói khác lại bảo Vương Phác là người tốt, còn cứu mạng nàng, hắn không đáng chết… Nàng phải làm sao đây? Rốt cuộc nên làm thế nào?



Lâu sau, Hồng Nương Tử mới cắn răng lách người ra khỏi đại sảnh Tụ nghĩa.



Đại doanh quan quân ở cầu Ngũ Lý.



Đêm đã khuya, Nộn Nương đang hầu hạ Vương Phác ngâm chân, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của Lã Lục:



- Tướng quân.



Vương Phác ngẩng đầu lên nói:



- Vào đây nói.



- Vâng.



Lã Lục đáp lại, bước vào trướng, vẻ mặt quái dị nói với Vương Phác:



- Tướng quân, có người muốn gặp ngài.



Vương Phác hỏi:



- Người đâu?



Lã Lục nói:



- Ở bên ngoài Viên môn.



Vương Phác hỏi thêm:



- Tại sao không hấn người đó vào?



Lã Lục đáp:



- Nàng nói sẽ ở ngoài viên môn chờ ngài.



Vương Phác cau mày:



- Rốt cuộc là ai?



Lã Lục khẽ đáp:



- Hồng Nương Tử.



- Là nàng!?



Vương Phác bỗng đứng dậy, chăm chú nói:



- Lúc này sao nàng lại ở Trừ Châu?



- Chuyện này tiểu nhân cũng không biết.



Lã Lục gượng cười đáp.



- Có điều nàng nói có chuyện quan trọng phải nói với Tướng quân.



- Đi.



Vương Phác nhấc chân ra khỏi chậu rửa, cuống quýt đi giày, nói với Lã Lục:



- Tới Viên môn.



- Ấy, Tướng quân.



Nộn Nương đuổi theo hai bước, vội la lên:



- Chàng còn chưa lau khô chân.



- Trở về lại lau.



Vương Phác không quay đầu ném lại một câu, đã đi rất xa cùng với Lã Lục.



Nộn Nương liền bĩu môi, lẩm bẩm nói:



- Chẳng phải là ả đàn bà đã có chồng sao, cần gì kích động như vậy?