Thiết Huyết Đại Minh
Chương 224 : Nước cờ cao nhất (1)
Ngày đăng: 19:34 19/04/20
Vương Phác dẫn Lã Lục và mười mấy vệ binh vội vã tới Viên môn, nhìn ra chỉ thấy bến sông ngoài cây cầu vắng vẻ, không một bóng người, đâu có bóng dáng của Hồng Nương Tử?
Lã Lục ngạc nhiên nói:
- Mới vừa nãy còn ở đây mà.
Vương Phác vội hỏi tiên lính canh gác:
- Người đâu?
Tên lính canh đáp:
- Người vừa mới đi.
- Đi rồi?
Vương Phác nghe vậy thoáng cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Đây là chuyện gì?
Lã Lục và đám vệ binh chỉ biết trợn tròn mắt, ngay cả Vương Phác cũng không biết chuyện gì thì chúng càng không thể biết.
Đợi một khắc đồng hồ ở ngoài Viên môn, thấy Hồng Nương Tử vẫn không lộ diện, trong lòng Vương Phác biết nàng sẽ không xuất hiện nữa, đành phải quay về hành trướng trước.
Dưới bầu trời đêm đen xì cách Viên môn năm mươi bước.
Một bóng hình xinh đẹp thướt tha lướt ra từ sau bụi cây um tùm, nghển cổ nhìn về phía đại doanh quan quân sáng trưng đằng xa, dõi theo Vương Phác đang cùng đám vệ binh quay về đại doanh trung quân. Bóng hình đó không khỏi thở dài sâu kín, trong lòng vừa buồn bã vừa lo lắng.
Bóng dáng xinh đẹp này đương nhiên chính là Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đi suốt đêm tới cầu Ngũ Lý, vốn là muốn báo tin cho Vương Phác, bảo hắn sớm rời khỏi cầu Ngũ Lý, nhưng khi tới gần đại doanh quan quân, Hồng Nương Tử lại do dự, dù gì Vương Phác và Lý Nham là kẻ thù, còn nàng là người đàn bà của Lý Nham, sao có thể phản lại giúp kẻ địch của người đàn ông của mình được chứ?
Nhìn về phía đại doanh quan quân ở đằng xa, Hồng Nương Tử thở dài, lẩm bẩm nói:
- Vương Tổng binh, chỉ mong ngài ở hiền ắt sẽ gặp lành…
Bóng dáng lướt đi, hình bóng thướt tha của Hồng Nương Tử đã biến mất dưới bầu trời đêm đen nhánh.
Bóng dáng Hồng Nương Tử vừa đi không lâu, lại có một bóng đen quỉ mị lộn xuống từ trên một gốc cây cách đó không xa, nở nụ cười nham hiểm về phía Hồng Nương Tử vừa biến mất. Gã dỡ cung trên lưng xuống, kẹp phong thư vào đầu mũi tên, sau đó lắp tên giương cung, bắn vèo một cái về phía đại doanh quan quân đằng xa…
Vương Phác vừa quay về hành trướng, Đường Thắng đã vội vã lao vào, trong tay còn cầm một mũi tên Lang nha, đầu mũi tên là một phong thư.
- Tướng quân.
Đường Thắng thở hổn hển nói.
- Thư!
Vương Phác hỏi:
- Thư gì?
Vẻ mặt Lý Hổ lúng túng đáp:
- Đại ca, tiểu đệ bị tiêu chảy.
- Tiêu chảy?
Lý Nham chau mày hỏi:
- Tiêu chảy sao không đi nhà xí?
- Đừng nói nữa.
Lý Hổ bịt mũi nói:
- Nhà xí ở Hắc Phong lĩnh thối đến nỗi xông chết một con trâu, ở đây vẫn tốt hơn, thoáng gió mà thanh tịnh.
Lý Nham gật đầu, quan tâm hỏi:
- Ngươi vẫn khỏe chứ?
Lý Hổ đáp:
- Tiêu chảy ghê quá, cũng không biết đã ăn gì, đi lại mà chân cứ nhẹ bẫng.
- Vậy ngươi mau về nằm đi.
Lý Nham nói:
- Trước khi trời tối phải xuất chinh rồi.
- Vâng.
Lý Hổ đáp một tiếng, đi được mấy bước bỗng quay đầu lại, nhìn Lý Nham bộ dạng định nói lại thôi.
- Làm sao thế?
Lý Nham nhíu mày hỏi:
- Có gì cứ nói.
Lý Hổ nhìn vệ binh bên cạnh Lý Nham, không nói gì cả.
Lý Nham quay đầu lại nói:
- Các ngươi qua bên kia chờ trước.
Mười mấy vệ binh nhận lệnh đi, chờ bọn chúng đi xa, Lý Hổ mới khẽ nói:
- Đại ca, tiểu đệ ban nãy hình như nhìn thấy chị dâu, cũng không biết có phải hoa mắt không.