Thiết Huyết Đại Minh

Chương 233 : Đừng làm loạn (1)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


Khi Lý Nham, Hồng Nương Tử trong vòng vây của mười mấy tộc, từ trong đám loạn quân lướt gió bỏ chạy theo hướng Hắc Phong Lĩnh, tiếng quát tháo của đối phương chợt vang lên phía sau, Lý Tuấn phụ trách cản phía sau bèn nhìn lại, vẫn là đại đội kỵ binh của quan quân mặc chiến bào đỏ như lửa xông pha giữa đám loạn quân, ít nhất cũng có bốn năm trăm kỵ.



Mấy trăm kỵ binh của quan quân này giống như một lưỡi đao sắc bén, dễ dàng mổ cho loạn quân tan tác, nên nhanh chóng phát hiện ra đám người Lý Nham.



- Nhìn thấy phía trước không?



- Chính là nữ nhân đó.



- Nữ nhân mặc y phục màu đỏ tướng quân nói chính là nữ nhân đó.



- Mau đuổi theo, giết sạch những kẻ bên cạnh cô ta…



Mấy trăm kỵ binh quan quân nhanh chóng tỏa ra bốn phía, đuổi theo hơn mười con ngựa của bọn Lý Nham.



“Tra!”



Lý Tuấn hung hăng thúc ngựa, phi nhanh tới đuổi theo Hồng Nương Tử, lớn tiếng nói:



- Chị dâu, y phục màu đỏ trên người tẩu bọn họ nhìn thấy rồi, hay là khoác thêm một bộ y phục của thường dân vào đi.



Tâm Hồng Nương Tử khẽ động, nói với Lý Tuấn:



- Thất đệ, chị dâu dẫn vài người đánh lạc hướng truy binh, đệ bảo vệ tướng quân trở về Hắc Phong Lĩnh.



Lý Tuấn kiên quyết phản đối:



- Chị dâu, việc này quá nguy hiểm.



- Chỉ còn cách này thôi.



Hồng Nương Tử vội la lên:



- Nếu không mọi người đều sẽ không xong.



Dứt lời, Hồng Nương Tử dẫn theo mấy thân binh đánh lạc hướng, vội vã chạy về phía bắc, quả nhiên, thấy Hồng Nương Tử thay đổi phương hướng, mấy trăm kỵ binh quan quân đuổi theo phía sau cũng lập tức chuyển hướng, đuổi theo như gió cuốn mây tan, chưa đầy một khắc, mấy trăm kỵ binh trên cánh đồng bát ngát đã biến mất không còn dấu vết.



Lý Tuấn vội giục ngựa đuổi theo Lý Nham, hét lên:



- Đại ca, chị dâu gặp nguy hiểm!




- Không.



Vương Phác đón ánh mắt của Hồng Nương Tử, mỉm cười lắc đầu đáp:



- Ta biết cô sẽ không giết ta, giống như cô biết ta sẽ không giết cô vậy.



Trái tim Hồng Nương Tử run lên, vội liếc nhìn đi nơi khác.



Đúng là như vậy, Hồng Nương Tử đúng là không thể xuống tay với Vương Phác, nàng thậm chí không muốn lấy hắn làm con tin. Điều này cũng bao hàm rất nhiều yếu tố phức tạp, nhất là khi hai người đã có hơn hai lần đụng chạm da thịt, vừa nghĩ tới cảnh gặp nhau, hòa hợp với nhau ly kỳ trên đảo hoang kia, Hồng Nương Tử đến giờ vẫn còn cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, đồng thời vẫn cảm thấy vô cùng tội lỗi và áy náy.



Vương Phác đi đến sau án ngồi xuống, hỏi:



- Còn Lý Nham?



- Chàng đi rồi.



Hồng Nương Tử không dám quay đầu lại, nhẹ giọng đáp:



- Ta dẫn người đánh lạc hướng truy binh của ngươi rồi.



- Ha, thất sách.



Vương Phác vỗ trán, ảo não nói:



- Ta nên sớm nghĩ tới điểm này mới phải.



- Vương Phác.



Hồng Nương Tử bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn Vương Phác, nghẹn giọng nói:



- Nếu ngươi dám động đến tướng công, bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay.



- Vậy cô cứ giết ta đi.



Vương Phác bình thản tự nhiên nói:



- Lý Nham ta không thể không giết.