Thiết Huyết Đại Minh

Chương 234 : Đừng làm loạn (2)

Ngày đăng: 19:34 19/04/20


- Tại sao?



Hồng Nương Tử gấp đến độ thay đổi hẳn, run giọng nói:



- Lúc ở Đại Đồng không phải quan hệ của hai người rất tốt ư, tại sao bây giờ lại muốn gạch ngói cùng tan chứ?



Nếu để Hồng Nương Tử chọn một việc nàng không muốn đối mặt nhất, đây tuyệt đối là việc Lý Nham và Vương Phác gạch ngói cùng tan trên chiến trường. Một mặt, nàng vẫn yêu Lý Nham như trước, nhưng mặt khác nàng và Vương Phác lại có một đoạn nghiệt duyên. Mặc cho cuối cùng sẽ ra sao, nàng cũng không muốn hai người bọn họ gặp chuyện không may, lại càng không muốn nhìn thấy bọn họ gạch ngói cùng tan.



Vương Phác nói:



- Lúc ở Đại Đồng chúng ta có thể bình an vô sự là vì ta cũng cần y, y cũng cần ta, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa. Với ta mà nói, Lý Nham bây giờ là mối đe dọa lớn nhất, đối với Lý Nham mà nói, ta lại là chướng ngại lớn nhất đối với khát vọng của y! Giống như Lý Nham sẽ không từ thủ đoạn để giết ta, ta cũng sẽ không tiếc bất kì giá nào giết bằng được y!



- Vậy ngươi hãy giết ta trước đi!



Hồng Nương Tử nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt lăn trên gò mã nàng:



- Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng động đến một sợi lông của chàng.



- Ai.



Vương Phác thở dài, dịu dàng nói:



- Hồng cô nương, cô khiến ta thật khó xử.



Đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử vẫn nhắm nghiền. Im lặng không nói gì, trong lòng lại không không khỏi dâng lên một cảm giác đau khổ, ông trời ơi, cuối cùng phải làm sao đây? Chẳng lẽ kiếp trước nàng đã gây nên tội nghiệt gì, cho nên trời cao mới trừng phạt nàng như vậy. Phạt nàng kiếp này kẹp giữa hai người đàn ông, rơi vào tình thế khó xử thế này?



- Được rồi.



Vương Phác do dự thật lâu, thở dài nói:



- Cô đi đi.



Hồng Nương Tử hơi ngạc nhiên mở đôi mắt đẹp ra:



- Ngươi sẽ thả ta đi?



Vương Phác thở dài nói:



- Cô đi đi. Về bên cạnh Lý Nham đi, nói với Lý Nham, để y đừng có ý đồ với Giang Nam nữa.



Hồng Nương Tử hỏi:



- Còn Kinh sư huynh?



- Kinh Mậu Thành?



Vương Phác lắc đầu nói:



- Người này không thể thả.



- Vậy ta cũng không đi.



Hồng Nương Tử xoay người, quay lưng về phía Vương Phác.



Hồng Nương Tử cố ý yêu cầu Vương Phác thả Kinh Mậu Thành, kỳ thật còn có ý đồ khác. Nếu nàng một mình trở về bên Lý Nham như vậy, nàng sẽ giải thích với Lý Nham thế nào? Lúc ấy nàng bị mấy trăm kỵ binh quan quân vây quanh, thậm chí bị bắt giữ. Nhưng có không ít huynh đệ chạy tứ tán nhìn thấy.



Sau khi trở về làm sao ăn nói với Lý Nham?



Vương Phác nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói:



- Kinh Mậu Thành đúng là không thể thả, bằng không ta không thể giải thích với các huynh đệ thủ hạ được.



Hồng Nương Tử vô thức dẩu môi, giọng điệu mang chút hờn dỗi:



- Vậy ngươi thả ta ra, không sợ sẽ không thể giải thích với các huynh đệ sao?
Trương hòa thượng xoay người nhìn mấy tên tướng sĩ quan quân đang đứng nghiêm trang trong trướng, lãnh đạm nói:



- Các ngươi đều lui ra ngoài đi.



Mấy tên tướng sĩ quan quân khó xử nói:



- Tướng quân, việc này…



Trương hòa thượng sắc mặt cả giận nói:



- Cút! Cút ngay cho lão tử, càng xa càng tốt. Ai dám cả gan tới gần lều một bước, đừng trách lưỡi đao trong tay lão tử không nhận người!



Mấy tên tướng sĩ quan quân không khỏi mặt biến sắc, chán nản ra khỏi lều.



Đợi tướng sĩ quan quân đi cả rồi, Trương hòa thượng bỗng nhiên rút chủy thủ ra, tiến lên cắt đứt dây thừng cột ở tay và chân Kinh Mậu Thành. Kinh Mậu Thành ánh mắt lãnh đạm, trầm giọng nói:



- Hòa thượng, đệ có ý gì?



Trương hòa thượng vẫn không hé răng, chỉ vô cùng nhanh gỡ chiến bào và áo giáp trên người, sau đó đâm chủy thủ vào chính ngực phải của mình, máu bắn tung tóe. Trương hòa thượng không kìm nổi hự một tiếng, nhíu chặt mày.



Kinh Mậu Thành vội tiến lên đỡ lấy Trương hòa thượng, la lên:



- Huynh đệ, đệ làm gì vậy?



- Mậu Thành huynh.



Trương hòa thượng chỉ chỉ áo giáp và chiến bào trên mặt đất, thấp giọng nói:



- Dáng người ta và huynh bảy phần giống nhau, chỉ cần huynh thay cái này, sẽ không ai dám chặn đường huynh.



Kinh Mậu Thành nghẹn giọng hỏi:



- Huynh đệ, đệ muốn thả ta đi ư?



- Đúng vậy.



Trương hòa thượng đáp:



- Huynh đệ ta tâm đầu ý hợp, ta không thể nhìn huynh chết.



Kinh Mậu Thành không đành lòng nói:



- Ta đi rồi, đệ phải làm sao? Vương Phác hắn sẽ không tha cho đệ!



- Huynh không cần lo lắng chuyện này.



Trương Hòa thượng nói:



- Tướng quân hắn cùng lắm chỉ ban cho ta mấy roi, hắn không nỡ giết ta đâu.



- Nhưng…



- Đừng nhưng nữa.



Trương hòa thượng vội la lên:



- Thay áo giáp và y phục, đi mau!



Kinh Mậu Thành liếc nhìn Trương hòa thượng thật sâu, nghẹn ngào nói:



- Huynh đệ, ca ca nợ đệ một ân tình!



Dứt lời, Kinh Mậu Thành bắt đầu khoác áo, chưa đầy một khắc đã mặc xong áo bào và áo giáp của Trương hòa thượng. Vóc dáng hai người gần giống nhau, chiều cao cũng giống nhau tới bảy phần, hơn nữa lại là buổi tối nhá nhem, thoạt nhìn đúng là rất giống.