Thiết Huyết Đại Minh

Chương 2551 : Thuật khống chế người (1)

Ngày đăng: 19:35 19/04/20


Vương Phác tiếp nhận danh sách của Tôn Truyền Đình, xem xong một cách tỉ mỉ rồi lắc đầu nói:



- Không được, danh sách này phải sửa!



Tôn Truyền Đình nói:



- Nói thử cách nhìn của con đi.



Vương Phác nói:



- Nội các Thủ phụ không thể để cho Sử Khả Pháp đảm đương, Thủ phụ này chỉ có thể là người.



Tôn Truyền Đình cau mày nói:



- Về việc tuyển người của Nội các Thủ phụ, vi phụ đã thận trọng suy xét. Sử Khả Pháp có danh vọng, có năng lực, lại là trọng thành lưu đô, lời bình phẩm từ người khác cũng không tồi, là chọn lựa thích hợp nhất.



- Không.



Vương Phác quả quyết nói:



- Nội các Thủ phụ chỉ có thể là người, Sử Khả Pháp, Cao Hoằng Đồ, Hoàng Đạo Chu còn có Mã Sỹ Anh, bọn họ chỉ có thể là Thứ phụ, điều này là không thể nghi ngờ. Buổi đình nghị ngày mai còn sẽ nghĩ cách, khiến cho người của phục xã Đông Lâm nói cái đề nghị này ra, thiết nghĩ Sử Khả Pháp, Cao Hoằng Đồ cũng không còn lời nào để nói.



- Khiến cho phục xã Đông Lâm đề xuất?



Tôn Truyền Đình nói:



- Điều có khả năng không? Người của phục xã Đông Lâm không lên tiếng phản đối chúng ta thì đã là thắp nhang lạy tổ tiên rồi.



- Lên tiếng phản đối? Thách bọn họ có lá gan này đấy!



Vương Phác cầm lấy bức thư trên bàn, giọng hung dữ:
- Tiểu tử, con vẫn chưa hiểu nhiều lắm về chế độ cân bằng của quan viên Đại Minh. Không sai, nhược bằng lão phu thật sự là Nội các Thủ phụ kiêm Lại bộ Thượng thư, là có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, nhưng con đừng quên, Nội các chịu sự giám sát của Đô Sát viên, Lại khoa cũng có quyền trả lại công văn của Lại bộ. Nếu chỉ là bổ nhiệm một hai tâm phúc, lão phu cho rằng bọn họ cũng không dám hó hé gì, nhưng nếu như con nói, dùng người của mình quy mô lớn, vậy con để những Ngôn quan Ngự sử và Khoa đạo của Đô Sát viện ở đâu hả? Bọn họ không phải là vật trang trí đâu!



- Bọn họ chính là vật trang trí!



Con mắt của Vương Phác lộ ra vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:



- Quan lại của Đô Sát viện vẫn còn Ngôn quan của Lục khoa, quyền lực của bọn họ là do ai ban cho?



Tôn Truyền Đình nói:



- Đương nhiên là Vạn Tuế Gia.



- Nói đúng lắm.



Vương Phác hung tợn nói:



- Nếu như ngay cả Vạn Tuế Gia cũng là con rối nằm trong tay của cha con ta, thì lời nói quan lại Đô Sát viện và Ngôn quan Lục khoa còn có tác dụng gì đâu? Hơn nữa, vì sao chúng ta không thể làm cho sự việc trở nên viên mãn hơn một chút nào? Vị dụ như an bài lượng lớn người của phục xã Đông Lâm vào Đô Sát viện và nha môn Lục khoa, nếu ai dám không hợp tác với chúng ta, thì sai đám người của phục xã Đông Lâm bắt đầu công kích, lật đổ y!



Tôn Truyền Đình nói:



- Tiểu tử, con muốn một tay che trời à, người của phục xã Đông Lâm sẽ ngoan ngoãn nghe lời sai khiến của con sao?



Vương Phác nói:



- Ông già, đừng đánh giá cao nhân phẩm của đám người phục xã Đông Lâm kia, cũng đừng đánh giá thấp quyền lực trong tay ông, ngàn vạn lần đừng quên hiện tại ông đã là Tào Tháo của Đại Minh triều rồi.



Tôn Truyền Đình thoáng chốc cau mày, lời nói của Vương Phác quả thật khiến lão rất khó chịu, tuy rằng trong lòng lão đã chấp nhận sự thật làm Tào Tháo, nhưng lão không muốn nói ra miệng.



Loan Châu, Lý Nham suất lĩnh tướng sỹ nghĩa quân phụng mệnh đoạn hậu đã cùng quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế kịch chiến được hai ngày, nghĩa quân tử thương thảm trọng, Lý Nham cũng bị trọng thương, chỉ có thể nằm trên sạp chỉ huy tác chiến.