Thiết Huyết Đại Minh

Chương 2542 : Thư ký quân vụ (2)

Ngày đăng: 19:35 19/04/20


Liễu Như Thị sớm biết người phục xã Đông Lâm cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không ngờ rằng vì lợi ích của mình, ngay cả Thái Tử bọn họ cũng dám giết!



- Tướng quân.



Liễu Như Thị hỏi:



- Lưu Trạch Thanh



- Xử trí như thế nào?



Trong con ngươi của Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, cười nói:



- Lưu tổng binh có công hộ tống Vĩnh Vương, Định Vương, và Công chúa vào Kinh, tiết lộ âm mưu tội ác mà phục xã Đông Lâm không thể cho ai biết lại là một đại công, đương nhiên là thăng quan tiến chức, vợ con được hưởng đặc ân, rồi tham gia tiệc chiêu đãi, hằng ngày lại mời y đi Tiêu Dao Tiên Cảnh mà tiêu dao tiêu dao, ha ha.



Từ trong lời nói hài hước của Vương Phác, Liễu Như Thị nghe được sát khí rét lạnh, hơn nữa còn cố ý để Lưu Trạch Thanh lại không giết, hiển nhiên là vì lừa Cao Kiệt, Lưu Lương Tá và Tả Lương Ngọc đến Nam Kinh.



- Liễu cô nương.



Vương Phác nhìn Liễu Như Thị, chân thành nói:



- Đừng đi, hãy ở lại bên cạnh ta đi.



Khuôn mặt trắng nõn nà của Liễu Như Thị không khỏi ửng đỏ, lên tiếng từ chối:



- Tướng quân xem tiểu nữ là người như thế nào?



- Ơ, Liễu cô nương ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm.



Vương Phác gấp gáp nói:



- Ta không có ý như cô nghĩ đâu, ta muốn mời cô ở lại làm Thư ký quân vụ cho ta mà thôi.



- Thư ký quân vụ?



Liễu Như Thị bối rối nói:



- Thư ký quân vụ là gì?



- À, cái này



Vương Phác gãi gãi đầu, giải thích:



- Không khác gì Tòng quân là mấy.
Vương Phác cười dữ tợn nói:



- Đám người phục xã Đông Lâm này, nói khó đối phó quả thật là khó đối phó, nói dễ đối phó kỳ thực cũng dễ đối phó, mấu chốt là người tìm được nhược điểm của bọn chúng. Chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn chúng, là có thể khống chế chặt chẽ bọn chúng trong lòng bàn tay, khiến cho bọn chúng cam tâm tình nguyện làm việc cho chúng ta.



- Nhược điểm?



Tôn Truyền Đình nói:



- Nhược điểm của phục xã Đông Lâm là gì?



- Hai bức thứ này chính là nhược điểm lớn nhất của phục xã Đông Lâm!



Vương Phác nói:



- Người của phục xã Đông Lâm tiếc cái thanh danh của mình, chỉ cần hai bức thư này không có truyền ra ngoài, bọn chúng đến sau cùng vẫn phải cẩn thận, lo lắng vạn nhất ngày nào đó chúng ta không vui, sẽ truyền bức thư này ra ngoài, thế thì bọn chúng sẽ thanh bại danh liệt. Cho nên bọn chúng phải nhường nhịn mọi nơi, nhân nhượng mọi chuyện, trên triều đình, bọn chúng phải nhìn sắc mặt của cha con ta mà làm việc.



Tôn Truyền Đình có chút giật mình nhìn Vương Phác, ngưng giọng hỏi:



- Tiểu tử thối, không ngờ tâm cơ của con rất là sâu à?



- Cha yên tâm.



Vương Phác mỉm cười nói:



- Tâm cơ của con trai có sâu hơn, cũng sẽ không dùng để đối phó người.



- Ngươi dám.



Tôn Truyền Đình giả vờ giận dữ nói:



- Đám bán đứng lão tử, cẩn thận lão tử đánh gãy cái chân chó của nhà ngươi.



Vương Phác cười cười, nói tiếp:



- Kỳ thực, tạm thời không giết đám người phục xã Đông Lâm này, cũng là do hết cách. Trước mắt Thái Tử sắp phải đăng cơ, danh sách bá quan tân triều cũng phải định ra, nhưng phóng tầm mắt khắp Giang Nam, được gọi là tâm phúc của hai ta có mấy người chứ? Dựa vào mấy người này có thể nắm được triều chính trong tay sao?



- Nói cũng có lý.



Tôn Truyền Đình gật gật đầu, lại nói:



- Nói đến danh sách quan viên tân triều, lão phu cũng đã định ra một đám người được tuyển chọn và các chức vị, không bằng con xem trước một chút.