Thiết Huyết Đại Minh
Chương 3511 : Đa nhĩ cổn muốn làm gì? (1)
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Hoài An, Túc Thiên.
Khoảng cách càng ngày càng gần Sơn Đông, dẫn đến tin tức chiến cuộc Sơn Đông cũng càng ngày càng nhiều, làm cho tướng sĩ Trung Ương Quân phải nghiến răng nghiến lợi chính là hành động chà đạp hai phủ Đông Xương, Duyện Châu của Thát tử Mông Cổ, lần này kỵ binh Mông Cổ đối với hai phủ Đông Xương, Duyện Châu ra tay bắt người cướp của dã man và máu tanh chưa từng có trước nay, nơi kỵ binh Thát tử lướt qua, gần như không còn người sống sót!
Tri huyện Mông Thành được điều nhiệm làm Tri phủ Hoài An Trương Hoàng Ngôn đang ở tại Túc Thiên, cùng Tri huyện Túc Thiên điều động dân phu xây dựng túp lều, bố trí lều phát cháo, thu dung dân xuôi nam chạy nạn từ hai phủ Đông Xương, Duyện Châu, ngắn ngủn nửa tháng, một vùng Túc Thiên đã thu dung hơn mười vạn dân Sơn Đông chạy nạn, vẫn còn nhiều dân chạy nạn nghe tin chạy tới.
Vương Phác nghe tin đặc biệt chạy đến trại dân tị nạn thăm viếng dân chạy nạn.
Trương Hoàng Ngôn và Tri huyện Túc Thiên cùng với mười mấy quan Sĩ Lâm có mặt mũi trong huyện Túc Thiên đang cùng Vương Phác tuần tra trại dân tị nạn, mặc dù Trương Hoàng Ngôn đã tận lực, nhưng dân chạy nạn xuôi nam tháo chạy thật sự là quá nhiều, một huyện thành Túc Thiên nho nhỏ thật sự an trí không hết, không có biện pháp, Trương Hoàng Ngôn đành phải ra lệnh dựng túp lều ở ngoài thành.
Đi vào “thôn túp lều” dựng tạm, sắc mặt Vương Phác âm trầm đến đáng sợ, trong lòng của hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt!
Trương Hoàng Ngôn ở bên cạnh vừa giới thiệu với Vương Phác tình hình dân chạy nạn, vừa lo lắng trùng trùng nói:
- Hầu gia, Hoài An không thiếu lương thực, nhưng lại khuyết thiếu áo bông để vượt qua mùa đông, hiện tại đã là đầu tháng mười rồi, sau một thời gian thời tiết sẽ càng trở lạnh hơn, nhưng những dân chúng chạy trốn này cái gì cũng không thể mang theo, bọn họ chỉ còn có mỗi kiện áo đơn mặc trên thân kia...
Vương Phác trầm giọng nói:
- Vì sao không trưng mộ thương nhân phú hộ Hoài An quyên góp?
Trương Hoàng Ngôn thở dài nói:
- Hạ quan đã trưng mộ rồi, toàn bộ thương nhân cùng phú hộ Hoài An phủ cũng đều đã quyên góp, nhưng chút quần áo này đối với hơn mười vạn nạn dân mà nói, vẫn là quá ít ỏi! Hầu gia, một huyện Túc Thiên này đã an trí hơn mười vạn dân tị nạn, hai huyện Bi Châu, Sư Ninh cũng có đến mấy vạn, nghe nói bên Từ Châu còn nhiều dân chạy nạn hơn, nhiều dân chạy nạn như vậy cần áo bông để sống qua mùa đông, chỉ trông vào số tiền thương nhân phú hộ quyên nhất định là không đủ.
- Các hương thân phụ lão, là ta có tội!
Vương Phác khàn cả giọng rống:
- Thân là Tổng đốc ngũ tỉnh của Đại Minh triều, thân là Thống soái tối cao nhất của Trung Ương Quân, ta không bảo vệ tốt được dân chúng Đại Minh, lại để cho Thát tử Mông Cổ và Kiến Nô trên đại địa Trung Hoa đốt nhà giết người cướp phá, càng khiến cho mọi người phải xa xứ, thân nhân gặp nạn, ta có lỗi với các người!
- Đông đông!
Vương Phác dứt lời liền dập đầu thật mạnh hai cái vang dội, cái trán đã bị dập đến vỡ, máu đỏ sẫm chảy tràn khắp mặt mũi.
Vương Phác lau cũng không hề lau, dập đầu xong ba cái thì ngừng rồi bất ngờ đứng dậy, vẻ bi thương trên mặt đã được thay thế bởi thù hận thấu xương, trong con ngươi toát ra sát khí làm lòng người kinh hãi, sau đó tung người nhảy lên bậc tam cấp ven đường, Vương Phác giơ lên cao cánh tay phải lớn tiếng rống giận:
- Nhưng mà các hương thân xin hãy yên tâm, huyết cừu này nhất định phải báo!
Trương Hoàng Ngôn đứng dậy theo cũng hung hăng khua khua nắm tay, mặc dù y là quan văn, nhưng cũng nhịn không được muốn cầm đao đi liều mạng với lũ Thát tử.
Vương Phác giơ cao tay phải, lớn tiếng hét dài:
- Ta... Tổng đốc năm tỉnh của Đại Minh triều Vương Phác hướng đến trời cao lập thệ, máu của người Hán chúng ta tuyệt không chảy vô ích, những khổ nạn người Hán chúng ta gặp phải, tương lai nhất định sẽ hoàn trả cho lũ man di gấp trăm ngàn lần những nhục nhã chúng ta đã phải chịu đựng, Vương Phác ta sinh thời nhất định phải...
-...