Thiết Huyết Đại Minh

Chương 367 : Mã ôn bùng nổ

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


Tế Ninh, hành dinh lâm thời của Tổng đốc.



Thần sắc Lý lão cha nghiêm trọng nói với Vương Phác:



- Hầu gia, hơn trăm con la ngựa mắc mã ôn đã bị Thát Tử đoạt đi rồi, từ hôm nay trở đi, la ngựa trong thành không được tiếp tục uống nước sông nữa, mà cùng uống nước giếng giống người, còn bốn tường thành cũng phải rắc thạch vôi lên, bằng không chuột, rái cá và các động vật nhỏ sẽ truyền lại bệnh mã ôn vào trong thành, thì mấy ngàn con la ngựa trong thành cũng sẽ mắc bệnh mà chết.



Vương Phác gật gật đầu, lo lắng hỏi han:



- Lão cha, mã ôn có ảnh hưởng với người không?



Vương Phác không thể không lo lắng, nếu mã ôn lây sang người, vậy thì là việc lớn rồi, đến lúc đó Kiến Nô và Thát tử sẽ không tránh được, dù là tướng sĩ Trung Ương Quân tránh trong thành chỉ sợ cũng khó mà may mắn thoát khỏi, hơn nữa một khi mã ôn mất đi khống chế, tạo thành tai họa không thể xoay chuyển được ở năm tỉnh phía bắc, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.



- Không đâu.



Lý lão cha khẳng định:



- Cấu tạo của ngựa và người khác nhau, bệnh dịch của ngựa không thể lây nhiễm sang người đấy.



- Vậy thì tốt quá.



Vương Phác rốt cuộc yên lòng, chỉ bảo Lã Lục:



- Lã Lục, từ hôm nay trở đi toàn thành giới nghiêm, tất cả la ngựa của truy trọng doanh, pháo doanh đều uống nước giếng, cũng không thể cắt cỏ khô ở ngoài thành cho chúng ăn nữa, đổi sang ăn tinh lương, còn nữa, tường thành bốn thành cũng phải rắc vôi lên, ngoài ra để phòng ngừa, toàn bộ tướng sĩ đều bị nghiêm cấm uống nước sông của Kênh Đào và nước lã, tất cả thực vật phải nấu chín mới được ăn.



- Vâng.



Lã Lục cúi chào Vương Phác, sau đó quay người đi ra.



Đợi Lý lão cha cũng đi rồi, trong lều chỉ còn lại Vương Phác và mấy cô gái, Vương Phác mới chuyển ánh mắt sang Liễu Khinh Yênu, hỏi:



- Bên Hà Nam có tin tức gì không?



Liễu Khinh Yên quyến rũ lườm Vương Phác một cái, sẵng giọng:



- Yên tâm đi, vị nhân tình cũ kia của ngài rất khẩn trương đó, bốn vạn kỵ binh của cô ấy sớm đã âm thầm vượt qua Hoàng Hà, tập kết đợi mệnh ở Chương Đức Phủ, chỉ chờ mệnh lệnh của người thì bốn vạn kỵ binh này sẽ lập tức đi về hướng đông, trong vòng ba ngày có thể giết đến Liêu Thành, cắt đứt đường lui binh của Kiến Nô và Thát Tử.



- Khụ...



Vương Phác lúng túng ho một tiếng, nói sang chuyện khác:



- Đường Thắng và Thi Lang có tin gì gửi về không?



Liễu Khinh Yên quyến rũ nói:



- Ta đang định báo cáo với ngài đây, Đường Thắng vừa mới thả bồ câu đưa tin, y và quân đội của mình đã không đánh mà thắng đánh hạ được thành Trực Cô, hiện tại đã cùng Thi Lang chia binh làm hai đường, thủy bộ đồng tiến giết đến Bắc Kinh rồi.



- Ừ.



Vương Phác khẽ gật đầu nói:




Đa Nhĩ Cổn cười nói:



- Thập Ngũ đệ quá lo lắng rồi, đệ thấy ta giống như một hán tử nữ Chân không có khí tiết sao?



Đa Đạc vẫn nghiêm trang nhìn Đa Nhĩ Cổn một lúc lâu, lắc đầu nói:



- Không giống chút nào.



Nói xong, hai huynh đệ cầm tay nhau cười to, tiếng cười sang sảng vang vọng trời đêm, chỉ có điều Đa Đạc không hề để ý đến, tiếng cười của Đa Nhĩ Cổn đầy chua xót, trong con ngươi của y cũng hiện ra vài phần kiên quyết, vài phần tuyệt vong, dường như khó quyết định, nhưng cũng bao gồm cả vẻ bình tĩnh vô cùng.



Đại doanh Mông Cổ, hành trướng Thổ Tạ Đồ Thân Vương.



Nghe vu y bẩm báo xong, Thổ Tạ Đồ Thân Vương bật người lên, lớn tiếng quát:



- Ngươi nói cái gì? Hỏa Hồ đã chết?



Vu y run rẩy cả người, run giọng nói:



- Vương gia, Hỏa Hồ khả năng đã...có thể là tuổi già lực suy, hơn nữa không quen khí hậu, lại cộng thêm sương cỏ khô héo, cho nên, cho nên...nô tài vô năng, không thể cứu sống Hỏa Hồ cho Vương gia, nô tài tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần...



- Keng...



Tiếng kim loại vang lên chói tai, Thổ Tạ Đồ Thân Vương rút bội đao của y ra, con ngươi đỏ ngùa đi về phía vu y đang quỳ trong trướng.



Vu y sợ hãi, lập tức khấu đầu:



- Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng...



Thổ Tạ Đồ Thân Vương căn bản không động lòng, bảo đao trong tay nhanh như chớp đâm xuyên qua ngực của vu y. Vu y kêu thảm một tiếng, hai mắt lồi ra, sau đó hai tay ôm chặt lấy bảo đao, một tia máu đỏ sẫm từ khóe miệng chảy ra, sau đó ngã thẳng ra thảm.



Đội trưởng thị vệ đi theo vu y vào trướng thần sắc nghiêm trọng, nói:



- Vương gia, không chỉ có Hỏa Hồ chết, mà ngay cả hơn trăm con chiến mã cũng đồng thời bị bệnh chết, hơn trăm con la ngựa mấy ngày trước đã đoạt được của Nam Minh mọi rợ cũng bệnh chết, còn có nhiều chiến mã toàn thân đổ mồ hôi, không chịu ăn cỏ liêu, nô tài thấy chuyện này có chút kỳ quái.



Thổ Tạ Đồ Thân Vương sợ hãi nói:



- Ý ngươi là gì?



Đội trưởng thị vệ nói:



- Vương gia, nô tài nghĩ rất có thể là mã ôn.



- Bậy bạ.



Thổ Tạ Đồ Thân Vương sắc mặt biến đổi lớn, lạnh lùng nói:



- Tại sao là mã ôn, đại mạc đã hơn trăm năm không bùng nổ mã ôn rồi, ở đâu ra mã ôn?