Thiết Huyết Đại Minh
Chương 368 : Họa vô đơn chí
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Đội trưởng thị vệ nói:
- Vương gia, đây là mã ôn!
- Câm miệng!
Thổ Tạ Đồ Thân Vương quau lại tát cho đội trưởng thị vệ một cái, trầm giọng nói:
- Nghe kỹ cho bổn vương, lời vừa rồi cấm không được nói cho người khác biết.
Đội trưởng thị vệ cung kính đáp:
- Vâng.
Thổ Tạ Đồ Thân Vương tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tình hình này tám chín phần chính là bùng nổ mã ôn rồi, nhưng y không dám tin tưởng, trong thời khắc quan trọng này nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, hơn mười vạn kb Mông Cổ ngay lập tức sẽ sụp đổ, đến lúc đó Đa Nhĩ Cổn tuyệt đối không tha cho y.
Thổ Tạ Đồ Thân vương ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:
- Như vậy đi, ngươi lập tức mang theo vệ đội đi đại doanh, tập trung toàn bộ chiến mã bị bênh lại, bí mất giết chết, sau đó thì thiêu tại chỗ. Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải làm bí mật, không được để các tướng sĩ sinh nghi, càng không cho người khác biết...đây là mã ôn!
- Vâng, nô tài lĩnh mệnh.
Đội trưởng thị vệ lĩnh mệnh đi.
Thổ Tạ Đồ Thân vương suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, lẩm bẩm:
- Không được, việc này liên quan trọng đại, phải lập tức bẩm báo Nhiếp Chính vương.
Đại doanh Mông Cổ, hành trướng của Sát Cáp Nhĩ Thân vương Ngạch Triết.
Ngạch Triết đang viết trên một tấm da dê, chữ mà y đang viết không ngờ không phải là chữ Mông Cổ, mà là chữ Hán. Ngạch Triết mặc dù là người Mông Cổ, nhưng y thân là con trai trưởng của Lâm Đan Hãn, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, bởi vậy Ngạch Trieté chẳng những tinh thông Hán ngữ, còn có thể viết được chữ Hán.
Màn trướng được vén lên, đội trưởng thị vệ của Ngạch Triết chợt đi vào, quỳ một chân trên đất cúi chào nói:
- Nô tài Hốt Lỗ Ôn, khấu kiến Chủ tử.
Ngạch Triết khẽ gật đầu, cẩn thận cuộn tấm da dê vào buộc lại, sau đó ngẩng lên nhìn Hốt Lỗ Ôn, nghiêm nghị nói:
- Hốt Lỗ Ôn, ngươi là nô bộc trung thành nhất của bổn vương, đúng không?
- Vâng ạ.
Hốt Lỗ Ôn không chút do dự nói:
- Nô tài nguyện chết vì chủ tử.
Ngạch Triết lắc đầu, nói:
- Bổn vương không cần ngươi đi chết, nhưng ngươi có thể giúp bổn vương một việc.
Hốt Lỗ Ôn nghiêm nghị nói:
- Nô tài nguyện nghe chỉ bảo của chủ tử.
Ngạch Triết giơ tấm da dê trong tay lên, nghiêm trang nói:
- Đem phong thư này…bắn vào thành Tế Ninh.
- Rõ.
Hốt Lỗ Ôn không chút nghĩ ngợi đáp lời, tiến lên nhận lấy phong thư kia trong tay Ngạch Triết.
- Đều là sự thật.
Thổ Tạ Đồ nói:
- Chủ tử, trong doanh Bát Kỳ nếu cũng phát hiện chiến mã bị bệnh, nên khẩn trương bí mật giết chết, một khi để bùng nổ mã ôn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không tới vài ngày, tất cả chiến mã sẽ bị lây nhiễm, đến lúc đó, thiết kỵ Bát Kỳ của chúng ta cùng với kỵ binh Mông Cổ sẽ trở thành bộ binh hết rồi.
- Không xong rồi.
Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc trở nên trắng bệch, thở dài nói:
- Mấy ngày gần đây chiến mã của đại quân Bát Kỳ chúng ta đều ở lẫn với chiến mã của các bộ tộc Mông Cổ, cùng chăn thả một chỗ, nếu chiến mã của bộ tộc Thổ Tạ Đồ ngươi đã bị mã ôn, vậy thì chiến mã của đại quân Bát Kỳ chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi rồi....
- Chủ tử.
Thổ Tạ Đồ Thân vương lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, run run nói:
- Khẩn trương cho người chăn ngựa đi xác nhận đi ạ.
Đa Nhĩ Cổn vội ngẩng đầu quát:
- Người đâu.
Đã có Qua Thập Cáp đi vào, quỳ xuống đất bẩm:
- Chủ tử có gì chỉ bảo?
- Đi.
Đa Nhĩ Cổn chỉ tay ra ngoài trướng, lạnh lùng nói:
- Lập tức tìm mấy người chăn ngựa tại các doanh đến đây.
Qua Thập Cáp vâng một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Tế Ninh, bên ngoài Bắc môn.
Bầu trời không trăng không sao, đêm tối như mực.
Một bóng dáng mạnh mẽ như quỷ mị dưới yểm hộ của bóng tối đi tới dưới hàng rào bên ngoài cùng, trong tiếng vó ngựa trong trẻo, một đội kỵ binh Kiến Nô thúc ngựa từ phía xa chậm rãi đi tới, bóng dáng kia liền ẩn vào trong hàng rào, đợi đội kỵ binh Kiến Nô kia đi xa, bóng dáng kia mới từ trong bóng tối đi ra.
Bóng người kia tháo cường cung từ trên lưng xuống, lại lấy Lang Nha tiễn thô dài từ trogn bầu tiễn, cẩn thận đặt bức thư da dê lên thân tên, cuối cùng mới cài thư này vào mũi tên Lang Nha, giương cường cung lên, mũi tên lạnh như băng nhắm vào bên ngoài hai trăm bước, đó là hình dáng thành trì thành Tế Ninh u ám.
“Hắc”!
Bóng người kia khẽ kêu một tiếng, mạnh mẽ kéo cung.
Sau đó, chỉ nghe “ong” một tiếng, Lang Nha tiễn cài trên dây đã rời cung lao đi, mang theo tiếng rít sắc bén xẹt qua bầu trời đêm u ám, cuối cùng cắm vào lầu quan sát tại Bắc môn Tế Ninh, hai gã canh gác Trung Ương quân đi tuần tra ban đêm vội ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên lầu quan sát cắm một cành Lang Nha tiễn, đuôi tên lông vũ còn khẽ rung lên.
- Có thư.
Một gã lính gác Trung Ương quân thị lực tốt kêu to:
- Trên mũi tên có thư.
- Mau lấy nó xuống.
Một gã lính gác khác trầm giọng quát:
- Lập tức giao cho Hầu gia.