Thiết Huyết Đại Minh
Chương 371 : An bài hậu sự (1)
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Đa Nhĩ Cổn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chung quanh mọi người một vòng, lạnh lùng nói:
-Trẫm quyết ý cùng quân đội nước Đại Thanh sống chết một trận với Vương Phác, nếu chiến thắng thì ngay lập tức thống nhất giang sơn Đại Thanh, nếu không thắng thì lui về quan ngoại nghỉ ngơi lấy sức, đợi ngày sau tái chiến Trung Nguyên, ý các vị như thế nào?
Từ khi Đa Nhĩ Cổn lên làm Kiến Nô Nhiếp chính vương đến nay, trắng trợn bài xích, rất nhiều phần tử đối lập không phục từng bị y chèn ép hãm hại chịu khổ không ít, đồng thời rất nhiều người làm theo lệnh y thì được trọng dụng trở thành những người thân tín, Kiến Nô lúc này đã hoàn toàn do một mình Đa Nhĩ Cổn định đoạt rồi.
Tiếng nói của Đa Nhĩ Cổn vừa dứt, A Ba Thái, Tát Cáp Liêm Đẳng và thân tín đều đứng dậy phụ họa, hét to cùng với quân Minh quyết một trận tử chiến.
Phản ứng của Bát Kỳ Kiến Nô đều nằm trong dự liệu của Đa Nhĩ Cổn, nhưng điều Đa Nhĩ Cổn lo lắng là thái độ của người Mông Cổ.
Đa Nhĩ Cổn chậm rãi quay đầu, ánh mắt rét lạnh xẹt qua Khoa Nhĩ Thấm Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ và thân vương các bộ tộc Mông Cổ, trầm giọng hỏi:
- Ý tứ của các ngươi thế nào?
Các bộ tộc Mông Cổ trên danh nghĩa là do Hoàng Thái Cực chinh phục, nhưng trên thực tế người mang binh chinh phục thảo nguyên Mông Cổ không phải là Hoàng Thái Cực mà là Đa Nhĩ Cổn, bởi vậy kiêng kị của người Mông Cổ đối với Đa Nhĩ Cổn vượt xa Hoàng Thái Cực, đối với Hoàng Thái Cực người Mông Cổ cũng không có quá nhiều sợ hãi, nhưng đối với Đa Nhĩ Cổn, chỉ trong tưởng tượng người Mông Cổ cũng cảm thấy kính sợ.
Tiếng nói của Đa Nhĩ Cổn vừa dứt, Đạt Nhĩ Hán Ba Đồ Lỗ Thân vương Mãn Chu Tập Lễ của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm liền khẩn trương đáp:
- Nô tài và binh sĩ thuộc Khoa Nhĩ Thấm dũng sĩ thề chết theo chủ tử.
Sát Hãn, Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ từng người đều tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Đa Nhĩ Cổn.
Thế lực hùng mạnh nhất là bốn bộ phận của Khoa Nhĩ Thấm đều đã tỏ thái độ, Thổ Tạ Đồ thân vương lại không có mặt tại đây, Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ Thân vương Ngạch Triết còn dư lại xét thấy khó chống lại, cũng chỉ có thể đồng ý với quyết định của Đa Nhĩ Cổn.
- Tốt lắm, nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy chuyện này quyết định như vậy đi.
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:
- Ngày mai sau khi mặt trời mọc, các bộ tộc Bát Kỳ cùng các bộ tộc Mông Cổ sẽ toàn lực tấn công thành Tế Ninh từ bốn phương tám hướng, các vị nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải phá bỏ Tế Ninh, giết hết Nam Minh mọi rợ bên trong thành.
Ban Khắc Đồ hiên ngang nói:
- Xin chủ tử yên tâm, nô tài nhất định thề sống chết công thành, tuyệt đối không lùi một bước.
Đa Nhĩ Cổn vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Đều tự quay về trướng chuẩn bị đi.
Mọi người đều cáo lui, Đa Đạc đột nhiên quay lại.
Nhìn thấy Đa Đac nhấc trướng lên đi vào, trên mặt Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc lộ ra một tia vui mừng, bất kể là dũng khí, mưu lược hay xảo quyệt, Đa Đạc cũng có thế là nhân tài trong số những người Nữ Chân, Đa Nhĩ Cổn chưa bao giờ thấy qua người Nữ Chân nào xuất sắc như vậy, ngay cả là phụ thân Hoàng Thái Cực, thời điểm bằng tuổi Đa Đạc cũng không xuất sắc như vậy.
Đem tương lại của nước Đại Thanh giao cho Đa Đạc, Đa Nhĩ Cổn yên tâm trăm phần.
- Thập Ngũ đệ, trẫm biết ngươi nhất định sẽ quay lại mà.
Đa Nhĩ Cổn khẽ mỉm cười, nói:
- Hỏi đi, thừa dịp trời còn chưa sáng, thừa dịp còn có thời gian, đệ có nghi vấn gì khẩn trương hỏi đi, bỏ lỡ tối nay, huynh đệ chúng ta sợ là khó có cơ hội cùng tâm sự rồi, ai...
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Đa Nhĩ Cổn đã mang theo bi thương ảm đạm rồi.
Đa Đạc nghe được trong ngữ khí của Đa Nhĩ Cổn có ý quyết tuyệt, không khỏi kinh hãi nói:
- Thập Tứ ca, người nói gì vậy?
Khoát tay áo, Đa Nhĩ Cổn ngữ khí trầm trọng nói:
- Thập Tứ đệ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, trẫm chỉ nói ngắn gọn thôi, nói thật cho đệ biết vậy, nhánh quân Minh yểm trợ do Vương Phác phái ra kia đã đánh hạ Trực Cô, quân tiên phong đang tiến tới Bắc Kinh, trẫm chỉ để lại Bắc Kinh hai ngàn binh lính Mãn Châu, chỉ bằng từng ấy binh lực bất kể như thế nào cũng không thủ được, cho nên...đường lui của chúng ta đã tuyệt.
- Cái này tiểu đệ biết.
Đa Đạc nghiêm trang nói:
- Vừa rồi tiểu đệ cũng đã đoán được rồi.