Thiết Huyết Đại Minh
Chương 372 : An bài hậu sự (2)
Ngày đăng: 19:37 19/04/20
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, nói tiếp:
- Nhưng có chuyện này đệ nhất định không đoán được.
Đa Đạc lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
- Mã ôn!
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:
- Trong quân doanh đã bạo phát mã ôn, trận mã ôn này sẽ cuốn sạch toàn bộ quân doanh, không có một con chiến mã nào may mắn thoát khỏi, Thập Ngũ đệ, đệ có biết ý nghĩa của chuyện này không? Tin tức này một khi bị tiết lộ, đại quân Bát Kỳ và đại quân Mông Cổ sẽ ngay lập tức sụp đổ, hơn mười vạn đại quân sẽ không đánh mà tan...
- Cái gì? Mã ôn?
Đa Đạc nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?
- Tuy rằng trẫm đã xử tử tất cả những người biết chân tướng, đến Tạ Đồ thân vương cũng bị trẫm xử tử rồi...
Đa Nhĩ Cổn nói tiếp:
- Tuy nhiên không đến vài ngày, tướng sĩ Bát Kỳ và người Mông Cổ cuối cùng cũng sẽ biết chân tướng, đem chiến mã đuổi đên đông Bình Châu là để tranh thủ thời gian, cho nên...thời gian của trẫm đã không còn nhiều nữa!
Đa Đạc hít sâu vào một hơi, nghiêm nghị nói:
- Cho nên Thập Tứ ca muốn đại quân Bát Kỳ và người Mông Cổ trước tiên tấn công Tế Ninh, đánh cuộc liều chết cuối cùng? Nếu có thể may mắn đánh hạ Tế Ninh thì đại sự có thể tiếp tục, nếu đánh không được, kết quả cũng không tồi tệ hơn so với hiện tại đúng không?
- Không, không chỉ là vì cái này.
Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một tia âm tàn, nói tiếp:
- Trẫm quyết ý cường công Tế Ninh, hơn thế là muốn đem chôn vùi toàn bộ hơn mười vạn người Mông Cổ ở thành Tế Ninh!
Đa Đạc nghe vậy cả kinh, thất thanh nói:
- Cái gì?
Đa Đạc tuy rằng là kỳ tài ngút trời, nhưng y dù sao cũng còn trẻ, trong chính trị vẫn không cay nghiệt bằng Đa Nhĩ Cổn, hoặc có thể nói là không ác độc bằng Đa Nhĩ Cổn, nên không có nghĩ tới lý do này, tuy nhiên Đa Nhĩ Cổn vừa mới dứt lời, Đa Đạc cũng hiểu được ý này, tiếp lời Đa Nhĩ Cổn nói:
- Cái gì, Kiến Nô công thành?
Vương Phác hơi khó tin nói:
- Đa Nhĩ Cổn nổi điên cái gì vậy? Không khẩn trương chạy trối chết còn muốn ngoan cố chống cự?
Mặt Sẹo lại dùng tiếng Mông Cổ trao đổi với Hốt Lỗ Ôn vài câu, nói với Vương Phác:
- Hầu gia, người này còn nói Đa Nhĩ Cổn phái đệ đệ của y Đa Đạc mang theo hơn mười vạn con chiến mã trong quân ngay trong đêm toàn bộ đuổi đến đông Bình Châu, còn nói muốn học Hạng Vũ phá cái gì nồi chìm cái gì thuyền, muốn cùng Trung Ương Quân của Đại Minh quyết tử một trận.
- Cái này còn có chút ý tứ.
Liễu Như Thị ngồi một bên bỗng nhiên nói:
- Xem ra mã ôn bùng phát, Đa Nhĩ Cổn đem hơn mười vạn con chiến mã trong quân đến đông Bình Châu chắc là muốn giấu diếm sự thật, bởi vì tin tức mã ôn bùng nổ một khi truyền ra, cho dù là Kiến Nô kinh sợ không loạn, nhưng tâm người Mông Cổ nhất định sụp đổ, cho nên Đa Nhĩ Cổn mới vội vàng công thành, bởi vì dù có giấu diếm thế nào, tin tức này cuối cùng cũng sẽ truyền ra, thời gian còn lại của Đa Nhĩ Cổn không nhiều nữa.
Vương Phác gật gật đầu, đột nhiên hỏi Mặt Sẹo nói:
- Ngươi vừa mới nói Đa Nhĩ Cổn phái đệ đệ của y là Đa Đạc dẫn binh đem mười vạn con chiến mã đến đông Bình Châu?
Mặt Sẹo hỏi lại Hốt Lỗ Ôn vài câu, khẳng định gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Đa Đạc, còn dẫn theo hơn một vạn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ.
- Còn mang theo hơn một vạn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ?
Vương Phác thoáng chốc cau chặt mày, nghiêm nghị nói:
- Đa Nhĩ Cổn thật sự muốn đập nồi dìm thuyền cùng Trung Ương Quân của ta quyết chiến, nên toàn lực ứng phó, nhưng tại sao lại để mười ngàn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ rời đi? Chẳng lẽ Đa Nhĩ Cổn muốn giữ lại thực lực? Nhưng đại quân Bát Kỳ đều bị giết rồi, lưu lại kỵ binh như vậy thì có lợi gì?
Liễu Như Thị ở một bên bỗng nhiên nói:
- Hầu gia, thiếp có loại trực giác, Đa Nhĩ Cổn làm như vậy rất có thể là để an bài hậu sự.
- Nàng nói cái gì?
Vương Phác nói:
- An bài hậu sự!?