Thiết Huyết Đại Minh

Chương 382 : Lệnh giết hồ (1)

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


Tử Cấm Thành, Bắc Kinh.



Đường Thắng bước qua bậc thang cuối cùng, lại dùng đế giày giẫm mạnh xuống phiến đá cẩm thạch dưới chân, điện Hoàng Cực lộng lẫy nguy nga, rộng rãi khoáng đạt hoàn toàn xuất hiện trước mắt Đường Thắng, bỗng nhiên quay đầu lại, tiếng ồn ào ngoài Tử Cấm Thành vẫn thấp thoáng nghe thấy, đó là mấy vạn dân chúng Đại Minh may mắn sống sót trong thành đang khua chiêng gõ trống chúc mừng Trung Ương Quân khôi phục Bắc Kinh.



Tin chiến sự truyền đến Đường Thắng như nước chảy.



Trong thành, ngoài thành, hoàng thành, cung thành lần lượt được lấy lại, dưới sự phối hợp của dân chúng Bắc Kinh, Trung Ương Quân đã toàn diệt hai ngàn Kiến Nô đóng ở Bắc Kinh, bởi vì căm giận hành vi tàn bạo của lũ Kiến Nô, dân chúng Bắc Kinh tức giận thậm chí đã rút gân lột da, xé xác ăn thịt lũ Kiến Nô chết trận, còn rất nhiều tên bị đập nát bét.



Đường Thắng thu tầm mắt trên điện Hoàng Cực lộng lẫy nguy nga, cất cao giọng nói:



- Người đâu.



Thân binh tiến lên đáp:



- Có.



- Lập tức thả chim bồ câu truyền tin cho Hầu gia, Bắc Kinh đã khôi phục, Tử Cấm Thành không hề bị tổn hại…



Đường Thắng nói đến đây liền ngưng lại, giọng điệu bỗng nhiên chuyển sang buồn bã, hạ giọng nói:



- Mặt khác, dân chúng trong thành gặp tai vạ lớn, mấy chục vạn sinh linh chỉ còn lại hơn ba vạn, hàng quan trong ngục cũng chết hết, không còn một ai…



- Vâng!



Thân binh dập chân kính lễ, nhận lệnh đi.



- Ôi…



Nhìn theo bóng dáng thân binh đi xa, Đường Thắng bỗng nhiên thở dài, nói với Thi Lang đứng bên cạnh:



- Bắc Kinh hai năm trước còn là thủ đô của đế quốc Đại Minh chúng ta, Bắc Kinh khi đó phồn hoa biết bao, náo nhiệt biết bao? Nhìn bây giờ xem, tiêu điều như thế, đây đều là do lũ Kiến Nô đáng chết nghìn đao kia gây ra.



Thi Lang cũng nắm chặt bàn tay, căm hận nói:



- Món nợ máu này sẽ có ngày phải đòi lũ Kiến Nô cả gốc lẫn lãi.



Đường Thắng gật đầu, điềm nhiên nói:




- Không được.



Đường Thắng xua tay nói:



- Hồng Di Đại pháo hành động quá chậm, hơn nữa giờ đã là cuối tháng mười, mặt biển và kênh đào bất cứ lúc nào cũng có thể kết băng, Thủy sư của ngươi đã không còn đất dụng võ rồi, một ngàn hỏa thương thủ nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, hơn nữa đại quân Kiến Nô tề tựu ở Tế Ninh, Kiến Nô canh giữ ở Sơn Hải Quan không quá đông, bản tương có niềm tin sẽ đánh hạ.



Thi Lang nghiêm nghị nói:



- Nếu Tướng quân đã quyết định, ty chức cũng không nói thêm gì nữa, ty chức chúc Tướng quân thẳng ngay trong trận đầu, lập thêm công lớn.



- Xin nhận lời chúc may mắn của ngươi.



Đường Thắng kính một lễ, cất cao giọng nói:



- Việc này không nên chậm trễ, bổn tướng giờ phải đi ngay, Bắc Kinh phải nhờ ngươi rồi.



- Xin Tướng quân yên tâm.



Thi Lang ngang nhiên nói:



- Chỉ cần Thi Lang còn một hơi thở ở đây, Bắc Kinh tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.



- Không được.



Đường Thắng quả quyết nói.



- Phải làm theo lời Hầu gia, kể cả ngươi chết, thành Bắc Kinh cũng không được có bất kỳ sơ xuất nào.



- Vâng!



Thi Lang lớn tiếng nói:



- Thành Bắc kinh tuyệt đối không có bất kỳ sơ suất nào.



Đường Thắng lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người đi.