Thiết Huyết Đại Minh

Chương 383 : Lệnh giết hồ (2)

Ngày đăng: 19:37 19/04/20


Liêu Thành, lửa lớn trong thành đã được quân Hà Nam dập tắt, thoạt nhìn bề ngoài, Liêu Thành đã khôi phục nguyên trạng.



Hồng Nương Tử một mặt phái lượng lớn du kỵ đi khắp nơi trong đồng hoang rộng lớn, chuẩn bị chém giết tán binh Kiến Nô tháo chạy, một mặt đặt bẫy ở Liêu Thành, để bộ phận tướng sĩ nghĩa quân mặc áo khoác của Kiến Nô giả dạng thành Kiến Nô giữ thành, đợi tàn binh Kiến Nô và Thát Tử tan tác tự chui đầu vào lưới.



Từ Tế Ninh đến Liêu Thành còn hơn năm trăm dặm, binh bại Kiến Nô sau ba ngày ở Tế Ninh đã lục đục có từng nhóm nhỏ bại binh Kiến Nô và Thát Tử trốn đến Nam Hiệu ở Liêu Thành, không đợi đám tàn binh này tới gần Liêu Thành, kỵ binh quân Hà Nam trên cánh đồng hoang vu ở xung quanh đã xông ra một cách quỷ mị, bắn chết đám tán binh này, sau đó không để lại xác chết.



Sau khoảng hơn nửa ngày, cuối cùng đã có một nhóm tàn binh quy mô khá lớn chạy tới ngoài cửa nam của Liêu Thành.



Trương Hòa thượng, Kinh Mậu Thành và con cháu Lý thị như Lý Hổ đã cải trang thành Kiến Nô đứng trên đầu thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài cửa nam đông nghịt tàn binh Kiến Nô và Thát Tử, ít nhất cũng có hơn năm ngàn người!



- Ngoan ngoan.



Kinh Mậu Thành hưng phấn liếm liếm môi, ngưng lại nói:



- Ít nhất cũng có năm ngàn người!



- Vậy còn chờ gì.



Lý Hổ trầm giọng nói.



- Lập tức mở cửa thành ra, cho chúng vào Ủng thành!



Mặc dù Hồng Nương Tử từ lâu đã sinh nghi Lý Hổ, nhưng trước khi có chứng cứ chính xác, Hồng Nương Tử cũng không ra tay với gã, cho đến giờ Lý Hổ vẫn là nhân vật thứ hai trong quân Hà Nam, địa vị ở trên cao hơn nhiều so với Kinh Mậu Thành và Trương Hòa thượng, dưới hiệu lệnh của Lý Hổ, quân Hà Nam cải trang thành Kiến Nô lập tức thả cầu treo xuống, rồi mở cửa thành.



Kiến Nô ngoài thành đã bàng hoàng từ lâu, chúng căn bản không hề phát hiện ra Liêu Thành có điều gì khác thường.



Đám bại binh lúc này chỉ muốn chạy nhanh vào trong thành ăn một bữa, sau đó ngủ ngon lành một giấc, đợi ngày mai trời sáng lại tiếp tục chạy trốn về phía bắc, thấy cửa thành đã mở, đám tàn binh bại tốt lập tức ùa lên như ong vỡ tổ, có mấy tên Kiến Nô thân thể cường tráng đã vượt lên trước, rút đao chém bay mấy tên Thát Tử Mông Cổ.




- Bộ tham mưu hãy thảo luận tiếp xem làm thế nào để ổn định tình hình ở Bắc Trực Lệ và khôi phục sản xuất nơi đây.



Liễu Như Thị đáp:



- Hầu gia, Bộ tham mưu đã bàn bạc rồi.



- Hả?



Vương Phác hớn hở hỏi:



- Có kết luận chưa?



Liễu Như Thị trả lời:



- Chủ yếu có hai điều, một là khích lệ nông canh, hai là ban bố Lệnh giết Hồ.



Ánh mắt Vương Phác ngưng lại, nghiêm nghị hỏi:



- Lệnh giết Hồ!?



- Đúng vậy, Lệnh giết Hồ!



Liễu Như Thị nói tiếp:



- Trong cuộc chiến Tế Ninh, Kiến Nô và Thát Tử mặc dù bại trận, nhưng còn có rất nhiều bại binh lẩn trốn ở các phủ của Bắc Trực, nếu không ban bố Lệnh giết Hồ, dân chúng sẽ không dám trở về quê nhà, ban bố lệnh giết Hồ còn có một điểm hay nữa, đó là có thể làm cho người Hán ở các phủ của Bắc Trực, đặc biệt là mấy châu phủ phương bắc có dân phong dũng mãnh nhất, thanh niên của mấy châu phủ này sẽ là nguồn mộ binh ưu tú nhất cho Trung Ương Quân.