Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 10 : Kiểm tra
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Bạch Thời đang mơ.
Trong mơ cậu thấy mình đang cõng tên lửa, còn tay lại cầm Hiên Viên kiếm, nhảy lên nhảy xuống đại chiến ba trăm hiệp với hai máy cơ giáp, đánh đến nỗi bất phân thắng bại, một trong hai máy cơ giáp kia chợt xông lên trước, dứt khoát mở kíp nổ, còn máy cơ giáp khác thừa cơ chạy đến, hành hạ cậu tới nỗi thương thích đầy mình.
Bạch Thời bi phẫn cực kỳ, lau nước mắt chua xót, quay đầu bỏ về nhà. Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, đúng là cậu đã về nhà trọ, vì vậy lết đến bên cạnh đại ca nhà mình, mặt vẫn tê liệt như vậy, yên lặng nhìn anh. Đại ca nhà cậu vẫn bình tĩnh nhã nhặn như trước, hai tay đặt lên thành ghế, dịu dàng hỏi:
“Làm sao thế?”
“Bị người ta đánh.”
“Mượn dao giết người, nghĩ cách hành hạ chúng tới chết, muốn anh giúp không?”
Bạch Thời nghĩ thầm cậu muốn qua cửa mà, không thể rút lui, nhưng mà đúng là trong thế giới hiện thực có mấy tên cần đại ca giải quyết nè, vội vàng bật máy tính lên, ý bảo đại ca nhìn qua.
Đám người kia đang thảo thuận về chuyện hậu cung, tốc độ nhanh tới ná thở.
“Em gái nhà bên, loli, ngự tỷ!”
“Nữ vương, băng sơn, công chúa tuyệt sắc!”
“Hai nhân cách, yêu tinh, thiếu phụ!”
Chẳng biết vì sao đại ca đột nhiên biến thành tên tham mưu còn lại, gia nhập vào đại quân thảo luận: “Nhân ngư, miêu nữ, hoa tỷ muội…”
“…” Bạch Thời gào thét, “Mẹ nó, mẹ nhà tụi bây, mau mau dừng tay cho ông a a a! Ông là gay được chứ?”
“Hở?” Mấy người kia chần chừ một lát, “Không sao không sao, chẳng phải vẫn còn một nhân vật phản diện yêu cậu sao?”
Bạch Thời đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện có một bóng người mơ hồ đang chậm rãi bay tới, giọng nói sặc mùi điên cuồng: “Em phải bỏ đám đàn bà kia đi, em chỉ có thể… chỉ có thể là của tôi!”
Một giây sau, màn hình bị những đoạn H cao chiếm trọn, Bạch Thời lập tức tỉnh lại.
Cơ thể Bạch Thời mềm nhũn, chẳng còn chút sức nào, đầu đau tới nỗi muốn nổ tung, cứ như có người đang đóng đinh vào thái dương của mình ấy. Bạch Thời chỉ cảm thấy choáng váng liên hồi, căn bản không rõ mình đang ở đâu, thật lâu sau mới tìm lại được chút thần trí, ngay sau đó liền đối diện với khuôn mặt mỹ nhân của Đường Hân.
Bạch Thời run lên, trải qua cơn ác mộng vừa rồi, cậu thực sự chẳng muốn nhìn thấy một đứa con gái nào nữa.
Hốc mắt Đường Hân đỏ lên, lo lắng nhìn cậu, lúc này thấy Bạch Thời mở mắt, vội vàng kêu lên: “Ôi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Bạch Thời im lặng, cậu biết có lẽ chủ nhân của cơ giáp màu đỏ kia là bạn bè của Đường gia, nhưng nhìn từ góc độ của mình, Bạch Thời càng thiên về hướng có liên quan tới nhân vật chính, dù sao nhân vật chính cũng đang che giấu tung thích, có khi cơ giáp bí ẩn kia lại là hộ vệ được người nhà phái tới.
Nhưng tất cả những thứ nêu trên chỉ là suy đoán, nếu sau này còn gặp lại, chắc chắn sẽ biết đáp án thôi.
Buổi trưa qua rất nhanh, Bạch Thời cảm nhận được trọn vẹn sự quan tâm của mọi người, cuối cùng còn ôm một đống đồ ăn thật lớn, hài lòng về nhà cùng Trì Hải Thiên.
Bạch Thời lại ngủ một giấc ngon lành, mới rạng sáng ngày hôm sau đã bị đánh thức rồi, mở mắt ra là thấy ngay khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lẽo băng sương của Đường Hân, liền hiểu người này lại đổi kênh rồi.
Bạch Thời tóm chăn ngồi dậy, chậm rãi xê dịch vào trong, vô cảm nhìn cô nàng, nghĩ thầm định làm gì thế hả? Nói sao thì tui cũng là nửa ân nhân của cô đấy nhá, đừng bảo cô vẫn muốn đập chết tui? Làm người không thể hung tàn quá đâu em gái à!
“Tỉnh rồi hả?” Đường Hân lạnh lùng ra lệnh, “Nhanh lên.”
Bạch Thời khó hiểu: “Có chuyện gì?”
Đường Hân im lặng một lát, ho khan: “Cậu đoán đúng hết, cũng may lần này có cậu, tôi sẽ cố gắng không so đo chuyện cậu nổi điên nữa, tôi phải về nhà ngay.”
“Ồ.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Đường Hân đảo qua: “Ồ cái con khỉ! Cậu không đứng dậy tiễn tôi một đoạn sao?”
Bà nó, tính tình tệ quá nha! Không biết hai chữ lễ phép viết như thế nào hở?! Bạch Thời oán thầm trong lòng, ý bảo cô nàng ra ngoài trước, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, đi ra ngoài cùng cô.
Quản gia và những người khác đã chờ ở bên ngoài, bé trai thấy thế lập tức chạy lên, sau đó phát hiện Đường Hân khí phách nhìn về phía này, nụ cười sượng ngắt, có vẻ đã hiểu chị mình đang chuyển qua hình thức nào đó, nhanh chóng thu lại vẻ lỗ mãng, giả bộ trầm ổn, gật đầu chào hỏi: “Đại ca.”
Bạch Thời im lặng, cậu biết Đường Hân mong em trai mình mau mau trưởng thành, nhưng chẳng lẽ cô nàng không sợ làm em mình thành phân liệt nhân cách luôn sao? Bạch Thời đè cảm giác sốt ruột xuống, thờ ơ ừ một tiếng.
Đường Hân đi tới bên cạnh quản gia đứng ngay ngắn, nhìn Bạch Thời: “Tôi biết chuyện ngoắc tay rồi, sau này nếu cậu gặp phải phiền toái gì có thể tùy thời đến Đường gia tìm tôi.”
Đường Hân vội vàng trở về xử lý mẹ kế, hàn huyên qua loa vài câu liền leo lên máy bay, đi rất nhanh. Bạch Thời đưa mắt nhìn họ rời khỏi, quay người trở về phòng, đoán là Đường Hân đã ngầm cho phép chuyện kết bái. Cậu nghĩ thầm cuối cùng cũng đối phó xong một hậu cung rồi.
Nhưng đây mới chỉ là người đầu tiên thôi, không biết sau này còn gặp phải bao nhiêu người nữa, đã thế còn đủ hình đủ loại, cậu phải làm sao bây giờ? Bạch Thời lâm vào trầm mặc, bỗng cảm thấy nhân sinh là một vùng tăm tối.
Bạch Thời chậm rãi lê bước vào nhà, thấy Trì Hải Thiên đang yên lặng nhìn mình, không khỏi khẽ giật mình: “Ông nội?”
Trì Hải Thiên ừ, thờ ơ hỏi: “A Bạch, con muốn trở thành một cơ giáp sư đến mức nào?”