Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 9 : Kịch chiến

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Cấp thấp tam đẳng.



Bạch Thời nhanh chóng liếc nhìn ghi chú trên bảng điều khiển, tiếp tục đưa ánh mắt về phía trước, trong lòng hơi an tâm hơn một chút.



Mặc dù đây là loại cơ giáp cấp thấp nhất, nhưng lúc cậu huấn luyện trong buồng mô phỏng vẫn luôn dùng cấp bậc này, bất kể là động tác cơ bản hay sử dụng vũ khí đều cực kỳ quen thuộc, bây giờ chỉ cần phá hủy cơ giáp của đối phương hoặc cầm chân gã, khiến cho người này không thể nào đuổi theo họ, việc đào tẩu sẽ rất đơn giản.



Sau khi cơ giáp rơi xuống liền ngã ngay trên một hòn đá, tiếng động ầm ầm, bụi đất bay toán loạn.



Ánh mắt bị bụi che mờ, gần như không thể thấy rõ bóng của đối phương, Bạch Thời đang định di chuyển về phía bên cạnh, bỗng thấy một tia lửa vọt tới, hiển nhiên khi đối phương ngã xuống đã hiến hành phản kích, nhưng không nhắm trúng, phương hướng cũng không được chuẩn xác cho lắm.



Bạch Thời nhẹ nhõm né tránh phát pháo kia, ngón tay nhanh nhẹn đưa lệnh vào bảng điều khiển, dùng sức nhấn xuống máy phóng.



ẦM! ẦM! ẦM!



Phóng ba phát liên tiếp không chút do dự, bụi đất lại bay đầy trời, trong lúc phát pháo thứ ba được bắn ra Bạch Thời đã rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng, cúi người phóng xuống phía dưới, cả cơ giáp chìm trong làn khói dày đặc.



Bạch Thời không thể cho đối phương cơ hội thở dốc, chỉ có thể ngăn chặn đối phương trong khi mình còn chiếm ưu thế, tranh thủ phá cơ giáp của gã.



Đường Hân lo lắng nhìn, trong đầu cứ vang vọng câu nói của Bạch Thời —— Chưa từng lái cơ giáp, nhưng không có nghĩa là không biết lái.



Sau khi lặng lẽ nghĩ lại tới ba lần, rốt cuộc cô cũng tìm được một giải thích hợp lý, sắc mặt đột biến: “Trước kia cậu chỉ lái ở buồng mô phỏng thôi sao?!”



Bạch Thời vẫn mang khuôn mặt vô cảm: “Ừm.”



“Cậu… Cậu…” Đường Hân nghẹn họng nhìn trân trối, muốn nói sao nhà ngươi lại có gan lái cơ giáp thực sự hả, chẳng lẽ điên rồi sao, có định chết cũng không thể kéo bà cùng chết chứ!!! Nhưng sự việc đã phát triển tới bước này, nói thêm cũng vô ích, ngược lại còn làm ảnh hưởng tới Bạch Thời, Đường Hân đành nuốt lời trở lại.



Cô nín thở, nhìn chằm chằm về phía trước, vô thức nắm chặt dây an toàn, siết chặt tới nỗi móng tay đều trắng bệch.



Bạch Thời có thể đoán ra những câu Đường Hân chưa nói xong, tiếp tục giữ vững nét mặt vô cảm.



Mẹ nó, vào thời điểm như thế này đương nhiên là phải chạy, bằng không thì ngồi chờ bị bắt lại hả? Hơn nữa cô em à, thấy cô ra bày vẻ anh dũng hy sinh thế kia, tôi còn có cách nào khác sao, cũng đâu thể bỏ cô lại? Độ thiện cảm vẫn đang chờ đợi tăng lên kia kìa? Cửa đã qua đâu mà?
Đồng tử của Bạch Thời đột nhiên co lại, không rõ người nọ muốn bổ khoang thuyền hay là đánh chết mình, cậu chỉ cảm thấy giây phút này kéo dài vô hạn, trước mắt bỗng hiện lên rất nhiều hình ảnh thoáng qua: đại ca nhã nhặn phúc hắc, mấy tên mắc dịch trong nhóm, Trì Tả đã nửa năm không gặp, còn có ông nội và Hiểu thúc vẫn đang chờ cậu về, tiểu thuyết vẫn còn chưa qua cửa mà…



—— Tôi phải chết sao?



—— Không, tôi… không thể chết được!



Bạch Thời đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhanh chóng nhập mệnh lệnh, cơ giáp dùng hết sức để trượt về phía sau, mạo hiểu né tránh nhát kiếm của đối phương, tiếp theo lại đứng dậy nghiêng người, né tránh đạn pháo của tên còn lại, đồng thời rút cự kiếm sau lưng ra đỡ lấy nhát kiếm mới bổ tới, trong hai giây ngắn ngủi Bạch Thời đã tránh được ba lần nguy hiểm, tiếp tục đánh nhau với họ.



Tinh thần tập trung cao độ, Bạch Thời bỗng cảm giác động tác của hai người này trở nên chậm hơn, cũng bắt đầu chuyên tâm phản kích hơn.



Trên đường đuổi theo, hai tên bắt cóc đã thảo luận qua, đoán có lẽ đối phương là trẻ con, phải nói là cực kỳ khiếp sợ, mà lúc này thấy thân thủ trôi chảy và phản ứng cực nhanh của đối phương, sắc mặt lập tức thay đổi.



Đứa trẻ bình thường nào… Có thể làm được tới loại trình độ này?



“… Mày là ai?”



“Là cha mày, run rẩy đi các con trai!” Đến lúc này rồi mà Bạch Thời vẫn không quên thổ tào, thổ tào xong lại tiếp tục đánh trả.



Hai tên cướp không nhận được đáp án, nhanh chóng thương lượng, cảm thấy không thể kéo dài được nữa, một trong hai cơ giáp đã bị thương tổn nặng liền khởi động hỏa lực nhanh chóng lao về phía Bạch Thời, đâm sầm vào cơ giáp của cậu.



Fuck! Bạch Thời không ngờ đối phương lại dám dùng cách đồng quy vu tận để đối phó với mình, nhất thời không kịp tránh, ngã xuống lần nữa.



Lại thêm một hồi trời đất quay cuồng, có vẻ Bạch Thời đã qua giai đoạn kích động, dù biết một chân của đối phương đã dẫm lên người mình nhưng cậu không thể nâng nổi một cánh tay lên để phản kích.



Bạch Thời vô lực rũ tay xuống, cảm giác mình sẽ chết, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng động vang rền, không khỏi nhìn sang, phát hiện trước mặt bất chợt xuất hiện một cơ giáp có màu đỏ như lửa, cơ giáp này giải quyết hai người kia nhẹ nhàng như chém rau, sau đó chậm rãi đi về phía cậu.



Đây là… Ai?



Tầm mắt của Bạch Thời dần dần mơ hồ, không thể kiên trì được nữa, rất nhanh chìm vào hôn mê.