Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 123 : Chấn động

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Mặc dù số lượng người theo đuổi Tống Minh Uyên rất lớn, cũng thích gào khóc tru tréo trên diễn đàn tiện thể mắng vài câu tiểu yêu tinh, nhưng đại đa số đều là cá nhân khuynh hướng yên lặng chú ý đối phương, tìm cơ hội cô tình gặp gỡ, đặt ra kế hoạch theo đuổi, vân vân… Bởi vì dù sao nam thần chỉ có một, cuối cùng cũng chỉ thuộc về một người mà thôi.



Từ khi tiểu yêu tinh bỗng nhiên cướp đi nam thần thì cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, các tổ chức nhỏ trong trường dần dần tăng lên, vụ việc ngày hôm nay chính là của một nhóm người đến vây xem nam thần bỗng gặp tiểu yêu tinh lạc đàn tạm thời bày kế, những người khác trong nhóm thì không rõ ràng lắm, nhưng lúc này họ liên tục bị người nào đó làm cho sợ hãi, không nhịn được phải báo cho đồng đội ngay, để họ tranh thủ tới sớm.



Mấy người còn lại đang bận rộn, nhưng nhận được thông báo là hiểu đang có chuyện, vội vàng ôm cả một bụng tò mò chạy tới, sau đó thấy một đám người vây quanh cửa phòng, cả đám không nén nổi kinh ngạc, vất vả lắm mới chen vào được, đúng lúc trông thấy nam thần đang chuẩn bị bước vào khoang điều khiển, lập tức kích động: “Ố ồ, được xem trực tiếp hả, đối diện là ai? Bảo bọn tui tới vội như vậy là có gì đáng xem à?”



Mấy người ban đầu định để cho đồng đội xem tiểu yêu tinh, nhưng ai mà ngờ nam thần lại tiến vào, không biết liệu thêm nam thần phụ trợ có thể đạt tới hiệu quả như dự định không, trên mặt họ toàn một sắc đờ đẫn, đáp: “Là tiểu yêu tinh.”



Đám người kia ngơ ngác một giây, lập tức kinh sợ: “Mẹ nó, định công khai tán tỉnh nhau hả?! Nam thần rất bận rộn có biết không? Nào có rảnh mà chơi cùng nó? Quá kéo hận!”



Mấy người ban đầu thẫn thờ đáp: “… Không, các bà không hiểu.”



“Là sao?”



“Nhìn sẽ biết.”



Mấy người này đồng loạt tỏ vẻ khó hiểu, bèn nhìn về phía phòng luyện tập, kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu.



Sân huấn luyện rất lớn, nơi này chỉ là một góc, nhưng bởi vì mấy hành lang phụ cận căn phòng đều có người đứng, khiến cho ai nhìn từ phía xa cũng biết đằng kia đang có trận quyết đấu đặc sắc, vì vậy liền ngừng luyện tập đi tới xem sao, tiếp theo lại hay tin đây là Tống Minh Uyên và bạn trai nhỏ của ảnh, lập tức im lặng, đang định quay về, người bên cạnh lại nói cứ xem là biết, không khỏi dừng lại, dự định quan sát một chút.



Có vài người vừa tới hoặc đang định bỏ đi, nghe thế liền giật mình, đồng loạt gia nhập đại quân vây xem, làm cho người xem càng ngày càng nhiều. Velar cũng nhận được lời mời chỉ đạo, đanh định tìm một phòng để đánh vài trận với bạn cùng lớp, lúc này tình cờ đi qua hành lang tầng ba, thấy thế không khỏi dừng lại.



Mấy người bên cạnh kinh ngạc: “Có chuyện gì thế?”



Velar nhìn chằm chằm xuống phía dưới, trong đám đông ở gian phòng gần nhất có tới mười mấy người là sinh viên năm nhất và năm hai hệ cơ giáp, hắn theo thói quen khẽ cong khóe miệng mỉm cười: “Xem cảnh tượng này thì cũng chỉ có tiểu Uyên thôi, đối thủ của cậu ta là ai?”



Mấy người bên cạnh đã sớm cử một người đi hỏi thăm, người nọ nhanh chóng quay lại, cười bất đắc dĩ: “Là Tống Minh Uyên và người yêu của cậu ta, chắc là chơi đùa, đi thôi.”



“Nhìn kỹ.” Velar vịn lan can, nheo mắt lại, giọng dịu dàng, “Không mấy khi được quan sát một trận đấu thế này đâu.”


Lợi hại! Quá lợi hại! Hai người này quả thực đã phát huy khả năng của cơ giáp cấp thấp tới cực hạn, thật khó tin, thậm chí còn có người đấu được với Tống Minh Uyên tới trình độ này!



Họ muốn đi vào, nhưng hệ thống biểu hiện nhiệt độ trong phòng rất cao, bây giờ đang tiến hành xử lý. Hai người ngồi trong khoang cứu thương nghe được tiếng nhắc nhở, tạm thời không đi ra, đợi một lát mới mở cửa khoang, từ từ đứng dậy.



Tống Minh Uyên tiến lên dò xét, thấy bạn nhỏ này không có việc gì, nâng cằm cậu lên đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng. Trái tim Bạch Thời khẽ run, vươn tay ôm lấy anh. Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hò reo ủng hộ, Tống Minh Uyên hôn không lâu, buông cậu ra rất nhanh, vuốt ve vài cái mới kéo Bạch Thời ra ngoài.



Những người lúc nãy chưa kịp khiêu chiến với Bạch Thời vô thức bước lên hai bước, nhưng lại nghĩ trình độ của mình và người ta căn bản không cùng cấp bậc, đã vậy bộ dạng của hai người này có vẻ không muốn chơi nữa, bèn tự giác mở lối, đưa mắt nhìn họ đi xa.



Tâm trạng mọi người rất khác nhau, dần dần giải tán.



Bạch Thời đã được đánh một trận thống khoái với đại ca, lại bị đè ra hôn nồng nhiệt, toàn thân đều trong trạng thái phấn khởi, nắm tay đại ca thật chặt, sóng vai đi ra khỏi sân huấn luyện, hỏi: “Anh không đi chỉ đạo so tài nữa hả?”



“Ừm, buổi chiều nói sau, giữa trưa muốn ăn gì?”



Bạch Thời đáp không chút nghĩ ngợi: “Không ăn.”



Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, thẳng tay vác cậu ném lên xe, lái thẳng vào dinh thự của Việt gia. Việt Tu đã đi làm về, nhìn thấy họ liền tiến lên đón: “Về rồi hả?”



Hai người gật đầu, đi thẳng lên lầu.



Việt Tu nhìn mà kinh ngạc, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đang muốn đi theo lên xem sao thì thấy hai bé Tri Nguyên thú bay xuống, anh khẽ giật mình: “Có chuyện gì thế?”



Tri Nguyên thú ngoan ngoãn đáp: “Nghe nói là việc của người lớn, trẻ con không nên hỏi.”



Việt Tu: “…”



Việt Tu định nói cho em trai biết dược liệu đã hoàn thành rồi, chỉ cần ngâm trong dịch dinh dưỡng một ngày là có thể cởi bỏ niêm phong, nhưng bây giờ dành thôi, lát nữa nói tiếp vậy. Anh bất đắc dĩ quay lại phòng khách, ăn cơm cùng hai bé Tri Nguyên thú.



Trận quyết đấu nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, có vài người ghi hình lại còn chia sẻ trên diễn đàn, kéo tới vô số người vây xem, đồng loạt quỳ lạy liếm màn hình, thấy vẫn chưa đã thì xem lại, sau đó có người nhạy bén phát hiện phong cách của một trong hai người này khá quen, xem lại nhiều lần, cuối cùng không nhịn được mà chạy lên diễn đàn chính thức của Liên Minh Cơ Giáp lập một bài viết —— Cầu tất cả các vị cao thủ phân tích một chút, người này có phải là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa không?