Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 124 : Hiện thân

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa.



Trong trận chung kết của mùa giải trước đã khí phách đánh chết quái thú cấp S, sau đó lại đột ngột bùng nổ vào mấy phút cuối cùng ở vòng đấu đoàn đội, dùng một loại khí thế quỷ thần không cản được giết chết hai lá bài chủ chốt của chiến đội Hoàng Gia, thành công đoạt giải quán quân. Cảnh tượng này không chỉ khiến fan của Phượng Hoàng hò hét trong kích động, nhiệt huyết sôi trào, mà còn bắt sống trái tim của những khán giả khác, một lần hành động được phong thần.



Sau đó video kia được xem lại vô số lần, ban tổ chức còn cố ý quay chậm lại những pha gay cấn, lúc này mọi người mới nhìn rõ trong giây phút ngắn ngủi xuyên qua làn đạn pháo ấy, cậu đã làm bao nhiêu thao tác, mọi người thật sự muốn quỳ xuống cúng bái, bị chấn động đến mức hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng của mình, đồng loạt chạy khắp nơi tru lên, khoảng thời gian sau khi Liên Minh kết thúc, diễn đàn chính thức toàn là những bài viết nói về Tiểu Nhị Hóa, fan của cậu cũng tăng vọt, trở thành thần tượng của vô số người.



Ngay thời kỳ đỉnh cao, fan, truyền thông hoặc các thương gia muốn mời Tiểu Nhị Hóa phát ngôn đều mất đi tin tức của cậu, cũng không nhìn thấy cậu trong chiến đội Phượng Hoàng, nghe nói có mấy nhà báo ngồi canh bên ngoài câu lạc bộ một tháng liên tục, nhưng còn chẳng bắt được một cái bóng, quỷ dị như thể đã biến mất khỏi thế gian.



Chuyện này gây huyên náo xôn xao, nhiều người suy đoán liệu có phải cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không, trang chủ của câu lạc bộ cũng bị fan chiếm lĩnh, khóc nức nở mỗi ngày ba lần, tất cả đều cầu Tiểu Nhị Hóa lộ mặt, họ không cầu cậu tháo mặt nạ, dù chỉ là một bóng lưng hoặc nói hai câu cũng được, nhưng điều khiến người ta thất vọng là đợi mãi mà chẳng được đáp lại, ngược lại có nhà báo thành công chặn đường Lam, hỏi thăm tình hình của Tiểu Nhị Hóa, cuối cùng nhận được câu trả lời: “Đi giải sầu, sau này còn bận rộn việc học, sẽ không tham gia trận đấu tiếp theo” và mấy tin tức qua loa khác, không giải quyết được gì.



Mọi người biết xưa nay Tiểu Nhị Hóa rất khiêm tốn, họ cảm thấy đây đúng là chuyện mà cậu sẽ làm, đoán chừng nếu Tiểu Nhị Hóa không chủ động hiện thân thì rất khó mà kéo cậu ra được, vì vậy lập tức phát điên, oanh oanh liệt liệt gia nhập đội ngũ tìm kiếm nam thần. Về sau không thu hoạch được gì, đám người kia thật sự không có nơi để trút hết sự nhiệt tình, bèn dứt khoát sử dụng dịch vụ bưu kiện cho người ta sáng lập, chỉ để nhận được một chữ ký do chính Tiểu Nhị Hóa viết tay.



Về điểm này Kim Tam Vạn cảm thấy có chút may mắn, bởi vì lúc trước Bạch Thời đã để lại rất nhiều chữ ký, tạm thời có thể ứng phó, hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian hắn mới đưa ra một phần, như vậy cũng giảm bớt các loại suy đoán bên ngoài.



Nói thì nói thế, nhưng mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ, trên thực tế điều khiến Tiểu Nhị Hóa thực sự lợi hại ở khả năng điều khiển cơ giáp, căn bản không thể dùng một chữ ký để thay thế được, vì vậy hoạt động tìm kiếm nam thần từ từ kéo dài.



Đầu tiên là tìm từng học sinh trong các trường, mục tiêu nhắm thẳng vào các nam sinh bằng tuổi Tiểu Nhị Hóa, từ họ Bạch dần dần mở rộng đến chỉ cần dáng người tương tự, giọng nói giống là xếp vào đối tượng hoài nghi, sau đó bí mật quan sát, mãi tới khi xác nhận không phải mới dừng lại.



Tiếp theo là Tranh Bá Online, họ cảm thấy Tiểu Nhị Hóa đã đi thi đấu chắc cũng bởi vì yêu thích, có lẽ thời điểm không dự thi sẽ lên mạng đánh vài trận, dù không dùng ID của mình thì có thể dùng ID của người khác, cho nên chỉ cần gặp ai lợi hại là thu video lại rồi mang lên diễn đàn cầu xem xét.



Nhưng rất đáng tiếc, trong hai năm qua, ngoại trừ vài ba đồ giả mạo, thì căn bản không hề thấy bóng dáng của Tiểu Nhị Hóa, mà ánh mắt của mọi người còn chưa kịp rời khỏi mấy tên giả mạo thì câu lạc bộ đã kịp thời bác bỏ tin đồn rồi, làm cho hy vọng của họ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, quả thật vô cùng đáng thương.



Nhưng dù thế, mọi người vẫn tìm kiếm Tiểu Nhị Hóa không mệt mỏi, đều hy vọng nam thần có thể lộ mặt một chút, để họ biết gần đây cậu có khỏe không.



Bài viết này vừa xuất hiện trên diễn đàn đã bị những người online thấy được, họ tò mò tới tấp ấn vào, vừa nghĩ nam thần lại dễ bị phát hiện thế ư, là tên mắt mù nào nhìn hàng bình thường thành nam thần của bà, vừa thong thả ấn vào, dự định dùng ánh mắt bắt bẻ xem video, nhưng ngay sau đó đồng loạt giật mình.



Lầu 1: Mẹ nó!



Lầu 2: Mẹ nó!



Lầu 3: Mẹ nó, rung động tới mức linh hồn tôi bay mất rồi, vua kỹ thuật ở đâu? Mau tới phân tích một chút rồi nói cho tôi biết đây là Tiểu Nhị Hóa đi!




“Ưm.”



Việt Tu: “…”



Tiểu Hiên màu trắng nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy móng vuốt trước mặt: “Ăn cơm không?”



“…” Việt Tu kéo móng vuốt xù bông của nó xuống, im lặng vài giây, quay người lên lầu, đứng ở trước phòng em trai nhà mình hỏi thăm xem hai người có muốn ăn cơm không, sau đó mãi một lát mới nghe em trai khàn khàn đáp một câu muốn, lại trầm mặc vài giây, đi xuống.



Trên bàn cơm khá yên tĩnh, Việt Tu nhìn hai người đối diện, đè nén xúc động muốn bảo họ tiết chế một chút, chỉ nói đã làm xong thuốc rồi, hỏi Bạch Thời muốn ngâm lúc nào.



Bạch Thời giật mình, nói câu càng nhanh càng tốt.



Việt Tu gật đầu, cảm thấy thực ra đêm nay có thể ngâm, nhưng lại nhớ em trai nhà mình đã ở trong phòng cả một buổi trưa, liền để cậu nghỉ ngơi một hôm, sáng mai nói sau.



Bạch Thời không có ý kiến, ngoan ngoãn nghe lời. Tống Minh Uyên thấy thế cũng ở lại, buổi tối không tiếp tục giày vò bạn nhỏ này nữa, yên tĩnh ôm cậu ngủ một giấc, sáng sớm hôm nay thì đi cùng Bạch Thời vào gian phòng đã được chuẩn bị.



Dụng cụ đã được kết nối hoàn tất, tất cả các loại dược liệu cũng được mài thành bột và pha vào dịch dinh dưỡng, Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn một vòng, bỗng thấy bên cạnh Việt Tu có một cái rương nhỏ được khóa bằng mật mã, lúc này cái rương vừa được mở ra, một luồng khí lạnh lan tràn, hiển nhiên là kèm theo công năng giữ lạnh.



Bạch Thời đã sớm biết thuốc trên người cậu do chính người Việt gia tiêm vào, hơn nữa không quá đơn giản, giờ phút này nhìn qua không nén nổi tò mò, thấy người này lấy ra một cái bình nhỏ trong suốt, không nhịn được mà hỏi: “Đây là cái gì?”



“Thuốc.” Sắc mặt Việt Tu rất nghiêm túc, dùng tiêm rút ra nửa lọ, từ từ thêm vào bên trong dịch dinh dưỡng, ý bảo Bạch Thời mau đi ngâm.



Bạch Thời không nghi ngờ gì, cởi quần áo xong liền tiến vào, nhanh chóng ngủ sâu xong tác dụng của thuốc.



Khoang dinh dưỡng trong suốt được đánh bóng mờ bên dưới, chỉ thấy rõ ràng nửa người trên. Bạch Thời đeo bình ô xy, trên người dán mấy tấm kim loại mỏng, bên cạnh có vài màn hình trong suốt, trên màn hình là từng dãy số liệu không ngừng lóe lên. Việt Tu quan sát một hồi, thấy hết thảy bình thường, nói: “Thằng bé phải ngâm một ngày, chúng ta đi ăn cơm trước.”



Tống Minh Uyên bình tĩnh đáp lại, đi theo anh ra ngoài, trước khi đóng cửa còn đưa mắt nhìn thoáng qua, chỉ là ngay lúc anh đang định đóng cửa, ánh mắt chợt phát hiện hình như Bạch Thời đang giật giật, vội vàng nhìn lại, lập tức thấy người này lại nhúc nhích, sắc mặt trắng không còn một giọt máu.



Đồng tử của Tống Minh Uyên co lại: “A Bạch!”