Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 126 : Hướng dẫn du lịch

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Các fan của Tiểu Nhị Hóa mong hình thần tượng như các vì sao trông chờ mặt trăng, chuẩn bị quỳ liếm màn hình, ai ngờ ngày hôm sau người nào đó vẫn chưa hiện thân, mà bạn trai của cậu lại xuất hiện ở đấu trường rất đúng giờ.



Không ít sinh viên của học viện Hoàng Gia là fan người nào đó, một vài người còn đào ngũ từ đội hình tình địch, một số người khác hoàn toàn không biết thần tượng ở ngay bên mình, gần đây mới ngộ ra chân tướng, vì vậy hôm nay họ tới từ sáng sớm chờ đợi, muốn xin chữ ký do tự tay nam thần ký, sau đó chụp ảnh chung, ôm một cái, vân vân… Kết quả là đợi cả buổi mà không thấy nổi cái bóng, tất cả rơi vào trầm mặc.



Mọi người ngồi trên mạng chờ đợi lại nổi điên: “Chẳng phải nói sẽ tới hả? Đừng bảo ẻm đi ẩn thân thật nha? Đừng có nói đợi đến khai giảng gì gì đó, lỡ ẻm chuyển trường thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta biết tìm ai đây! Thật sự phải thắt cổ sao?”



Các fan CP cũng khóc: “Mặc dù thấy ngô vương bị kích thích khi xem video rồi cướp nam thần đi khiến bọn tui rất vui mừng, nhưng trước khi đi ít nhất cũng phải để cho bọn tui nhìn dáng dấp của nam thần đã chứ.”



“Không, nam thần là của tui oa oa oa…”



Các học sinh mở máy truyền tin lên mạng lướt diễn đàng, nhìn đám fan như lang như hổ này mà thấy tin gan run rẩy, thăm dò: “Hay là… Bọn tôi tìm người hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra?”



“Tất nhiên là phải hỏi!” Mọi người lập tức nói, “Mau đi đi các thiếu niên, hạnh phúc của bọn chị dựa hết vào mấy đứa đó!”



Vì vậy các sinh viên gánh vác khi vọng của mọi người, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, chạy tới khu nghỉ ngơi của năm hai.



Lúc này Bạch Thời vẫn còn làm tổ trên giường lớn trong phòng ngủ của mình.



Mặc dù khả năng hồi phục sức khỏe của cậu bây giờ rất kinh người, qua một đêm cơ thể đã không còn trở ngại, mà hôm qua cậu ngủ quá nhiều, cho nên hôm sau trời chưa sáng đã tỉnh, trong mơ hồ chỉ cảm thấy cảm giác làn da chạm vào nhau quá thoải mái, vô thức nhích sang bên cạnh, mở mắt nhìn đại ca.



Tống Minh Uyên còn đang ngủ, bộ dạng an tĩnh đã hòa tan khí thế cấp trên mạnh mẽ, làm cho người ta càng muốn tiếp cận anh hơn, nhưng Bạch Thời biết rõ đại đa số người không dám làm càn trước mặt đại ca, còn cậu thì chỉ cảm giác được sự an tâm và ấm áp từ người này thôi, có lẽ là vì ngay từ đầu đại ca đã đối xử với cậu cực kỳ tốt.



Bạch Thời nhìn gương mặt này từ khoảng cách gần như thế, cậu cảm giác thanh máu lại cạn rồi, không nhịn được mà duỗi móng vuốt sờ sờ, tiến tới hôn nhẹ một cái, đồng thời móng vuốt cũng lướt xuống sờ soạng lồng ngực đẹp đẽ kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



Tống Minh Uyên ngủ không sâu, chẳng mấy chốc đã tỉnh, dùng sức siết chặt cánh tay kéo người này vào trong lòng, rồi mới từ từ mở mắt, sau đó ánh mắt không khỏi sững lại một chút. Trải qua thời gian một đêm, tác dụng của thuốc đã ngấm hoàn toàn vào cơ thể Bạch Thời, ngũ quan của cậu còn tinh xảo hơn hôm qua, thậm chí có thể nói là không có góc chết. Anh bình tĩnh ngắm nhìn một lát, xoa xoa đầu cậu: “Trong người còn có chỗ nào khó chịu nữa không?”



“Không có.” Bạch Thời ngoan ngoãn đáp, “Em cảm giác rất tốt.”




“Nhà hàng này có nhiều món ngon lắm.” Lilisa nói, “Tớ thường xuyên đến đây với bạn, nếu như cậu không vội xem so tài, thực ra chúng ta có thể ăn trưa ở đây.”



Bạch Thời nghĩ thầm hôm nào có thể rủ đại ca với đám tiểu Tả tới đây ăn thử xem sao, lại ừ một tiếng, cảm thấy thu hoạch tương đối khá.



“Nhà hàng thì chỉ có mấy chỗ này thôi, ngoài ra còn rất nhiều chỗ ăn vặt, có điều hơi xa, hôm nào tớ sẽ dẫn cậu tới.” Lilisa mỉm cười nhìn Bạch Thời, “Tớ còn biết rất nhiều nơi thú vị nữa, từ từ sẽ dẫn cậu tới dạo chơi, cậu có cảm thấy hứng thú với cái gì không?”



Bạch Thời nghĩ thầm ngoại trừ cơ giáp ra thì hình như cậu không có năng khiếu gì hết, ngay sau đó lại chợt nhớ tới một sự kiện: “Tớ vẫn chưa đi thi lấy chứng nhận cơ giáp sư, làm sao để tham dự?”



“Cậu lợi hại như vậy mà vẫn chưa có chứng nhận à?” Lilisa mỉm cười, không nén nổi tò mò, “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi, với thực lực của cậu chắc chắn sẽ thi xong ngay ấy mà, cậu muốn thi thấp, trung hay cao?”



Bạch Thời lên tiếng đáp lại, đi theo cô lên xe.



Điểm này thì cậu có biết, khoa học kỹ thuật ở thế giới này cực kỳ phát đạt, đã thế cơ giáp quá phổ cập và cũng rất được hoan nghênh, bởi vậy chứng nhận cơ giáp sư khác với bằng lái xe trong thế giới thật, không cần chờ đợi quá lâu, chỉ cần qua được kỳ thi là có thể lấy chứng nhận, rất nhanh và tiện.



Họ tới trung tâm kiểm tra lớn nhất đế đô, hình như vì bây giờ kỳ nghỉ hè, nơi này có rất nhiều thanh thiếu niên, tất cả đều đang xếp hàng. Hai người nhận được số, yên lặng chờ đợi, đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, trong âm thanh mang theo sự vui vẻ mơ hồ: “Lilisa?”



Hai người nhìn sang, thấy bên tay trái có năm sáu người cả trai lẫn gái, đều mặc theo kiểu học sinh, nam sinh đi đầu cười nói: “Trùng hợp thế, cậu cũng ở đây.”



Lilisa nở nụ cười, giới thiệu sơ qua cho bọn họ. Bạch Thời nghe nói là bạn học, liền gật đầu với những người này.



Mấy người trước mặt đã sớm chú ý đến Bạch Thời, bởi vì người này sở hữu bộ dạng quá đẹp, mấy nữ sinh cũng không kiềm chế nổi mà nhìn thêm vài lần, ánh mắt nam sinh thì mang theo chút dò xét, trên thực tế nam sinh dẫn đầu còn nhìn cậu đầy bắt bẻ, cố ý chào hỏi.



Bạch Thời nhạy bén phát hiện ánh mắt người này mang theo địch ý, phản ứng vài giây, nhìn Lilisa lại nhìn người nọ, chẳng lẽ đây là một pháo hôi muốn cướp em gái với nam chính? Mẹ nó, tốt nhất là tụi bây đừng có gây sự đó nha, ông đây hành hạ tụi bây xong cũng đâu có được ban thưởng, mọi người đã trưởng thành rồi, biết không?



_________________