Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 130 : Trắc trở

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Bạch Thời giật mình hoàn hồn, đại não nóng lên, vươn tay vội vã ngắt liên lạc không chút nghĩ ngợi.



Tống Minh Uyên: “…”



Lam vẫn cười không thể kiềm chế, bây giờ đã hơi bình tĩnh lại, thấy màn hình đen thui, phản ứng một lát, đoán chừng là bạn nhỏ nào đó sợ mất mặt, không nhịn cười nổi, hắn cảm thấy đứa em trai này thật thú vị. Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình bị ngắt liên lạc, lại liếc nhìn Lam một cái bảo hắn ngồi xa xa một chút, sau đó trầm mặc một giây, gọi lại lần nữa.



Lúc này Bạch Thời và Trì Tả vừa bước xuống xe, đứng yên lặng trên phố buôn bán tấp nập người qua lại, nhìn máy truyền tin đang réo vang không ngừng, trong lòng có chút kháng cự, rất rất không muốn dùng bộ dạng lúc này để nói chuyện với đại ca.



Trì Tả cũng nghe thấy tiếng chuông, kinh ngạc nhìn qua: “Làm sao thế?”



Bạch Thời nói không có gì, ánh mắt liếc qua thấy có ghế dành cho người muốn nghỉ chân, liền đi tới ngồi xuống, sau đó suy nghĩ đến hậu quả nếu không nghe máy, cuối cùng thẫn thờ nhấn nút nhận. Tống Minh Uyên lại nhìn thấy khuôn mặt này, cứng đờ một chút, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra.”



“Có chút việc.”



“Ừm.”



Hai người đối mặt vài giây, Tống Minh Uyên nhìn cậu, rõ ràng đang đợi câu tiếp theo.



Bạch Thời hơi do dự, trước giờ Trì Hải Thiên và thế lực kia của ông vẫn rất thần bí, mặc dù lão đầu biết cậu có hai huynh đệ, trước khi đi cũng đã giao cậu cho họ, nhưng lần này Ân Kiệt không đề cập đến đại ca và Lam, có lẽ là không muốn dẫn họ theo, chẳng biết nếu mình tự ý quyết định thì có vấn đề không, hơn nữa cậu cũng không thể nói rõ đến cùng lão đầu đang làm gì, chỉ biết ông không phải là nhân vật đơn giản, chắc đại ca cũng tinh tường điều này, nếu như cậu nói mình đi tìm lão đầu, đại ca nhất định sẽ muốn đi theo.



Nên làm gì bây giờ.



Đợi đã, còn có một nhân tố quan trọng nữa, vấn đề này xuất phát từ góc độ của Ân Kiệt, người đi theo không thể quá nổi tiếng, mà đại ca lại chính là kiểu người ấy, chẳng lẽ đại ca cũng phải cải trang? Mẹ nó, đừng có đùa, đại ca sẽ đồng ý sao?



Nhưng không biết vì sao cậu rất muốn đại ca cải trang, cậu không thể xui xẻo một mình được. Bạch Thời cảm giác tiết tháo của mình đã bị chó ăn hết, không nhịn được mà thăm dò: “Em đang tham gia một hoạt động chỉ những người mặc đồ nữ mới được tham gia, anh có muốn tới không?”



Đương nhiên Tống Minh Uyên sẽ không tin ngốc manh này chịu giả gái chỉ để chơi trò chơi, rũ mắt nhìn cậu: “Nói điểm chính.”



Bạch Thời cứng đờ, giãy dụa hai giây: “Thì là có việc nhỏ cần xử lý, lúc về em sẽ kể cho anh.”
Bạch Thời phản ứng một giây, lúc này mới muộn màng nhận ra mình đang bị trói lại trên ghế, mà nơi cậu đang ngồi là một phi thuyền loại nhỏ, rất giống phi thuyền cứu sinh… Không đúng, đây chính là phi thuyền cứu sinh.



Cô nàng kia thấy cậu đánh giá xung quanh, dịu dàng nói: “Chắc anh có rất nhiều lời muốn hỏi.”



“Ừm.”



Cô ta vừa cười vừa nghĩ thầm trong lòng: thật may mắn.



Bên trong học viện Hoàng Gia có người của tổ chức, sau khi cô và chị thất thủ thì lập tức phái người trong học viện canh chừng, nhưng vì sợ phát hiện nên không dám canh quá kỹ, và cũng không biết Bạch Thời mặc đồ nữ rời đi, có điều sau khi liếc thấy màn hình trò chuyện của Tống Minh Uyên, họ mới phát hiện Bạch Thời đã cải trang.



Cô và chị thương lượng một chút, cảm thấy nếu Bạch Thời còn ở đế đô, vậy thì mặc trang phục kỳ quái như thế chẳng để làm gì, trừ phi muốn im lặng rời đi, vì vậy nhanh chóng đuổi theo tới bến cảng chặn lại, sau đó tinh mắt phát hiện ra họ, lập tức mua vé lên theo.



Lúc đó là giờ ăn cơm, với nhan sắc của hai chị em cô, việc quyến rũ nhân viên phục vụ quả thực dễ như trở bàn tay, hai người tranh chủ lúc đối phương nói chuyện trời đất với mình để bỏ thuốc vào đồ ăn, bỏ liền cả mấy phần, cuối cùng thành công đột nhập vào gian phòng kia, bắt người rời khỏi.



Những việc còn lại dễ dàng hơn nhiều, với kỹ thuật mà các cô nắm giữ, muốn tắt toàn bộ máy giám sát, tiến vào buồng lái để mở cửa khoang, sau đó điều khiển phi thuyền cứu thương rời đi dưới tình huống không ai hay biết, quá dễ dàng.



Đương nhiên cô sẽ không nói mấy chuyện này, chỉ cười: “Tôi có một người bạn là fan của anh, vẫn muốn gặp anh một lần, nhưng tôi sợ mình không đấu lại được, chỉ có thể trói anh, thật có lỗi.”



Bạch Thời không nhịn được, mặt vô cảm: “Nhìn mặt tôi có vẻ ngu và ngây thơ lắm à?”



Cô nàng lập tức bật cười, không trả lời, chị cô ta đã đặt chế độ lái tự động, lúc này vừa mở cửa bước vào, nghe được tiếng cười liền hỏi: “Sao thế, hắn ta tỉnh rồi?”



Bạch Thời: “…”



Bạch Thời nhìn cô ta một cái, lại nhìn cô gái trước mặt, lại nhìn cô nàng đằng kia, rồi tiếp tục nhìn cô gái trước mặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó thiết lập phát rồ của mấy tên kia đã đến, cuối cùng hoa tỷ muội cũng đến!



Fuck, làm cậu mất công đề phòng, việc này thật sự chẳng có dấu hiệu báo trước nào cả! Làm sao bây giờ? Ép ông đây tàn nhẫn diệt hoa hả?