Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 131 : Trọng huy
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Trong truyện chủng mã, sự xuất hiện của hoa tỷ muội cực kỳ thông thường, như đám tác giả Bạch Thời hay chơi chung chẳng hạn, phàm là khi viết truyện chủng mã, viết mười truyện thì phải chín truyện có một đôi hoa tỷ muội, đương nhiên mấy tên khốn kia cũng không ngoại lệ.
Lúc đó Bạch Thời nghe xong chỉ ban cho hai chữ: Cũ rích.
Đám kia lập tức hỏi thế làm sao để không cũ. Bạch Thời chỉ phát hiểu cách nhìn, căn bản không có ý kiến và mạch suy nghĩ, thờ ơ nói không có gì. Mà chẳng biết vì sao đám kia lại để bụng, bắt đầu thương lượng một lát, nếu đã cảm thấy cũ, vậy thì thoải mái cẩu huyết một lượt đi, chỉ cần đọc thấy sảng khoái là được.
Cho nên sau khi thảo luận đại khái hai mươi phút, bọn họ nhanh chóng định ra cốt truyện, vui vẻ chạy vào nhóm bàn tán.
Dựa theo suy nghĩ của họ, vì nguyên nhân nào đó, nam chính bị cặp song sinh này trói lại áp giải tới cứ điểm, nhưng hai chị em thấy nam chính cực kỳ lạnh lùng, lại còn đẹp trai, trong đầu dần dần có suy nghĩ không nên. Vì vậy trên phi thuyền, ba người trải qua một lữ trình vô cùng ướt át, thế là sau đó hoa tỷ muội đã quỳ dưới gấu quần bò của nam chính luôn, hoàn toàn bị chinh phục, rồi làm nội ứng cho nam chính, không những trợ giúp nam chính trốn thoát thành công, mà còn giúp hắn hạ gục cứ điểm, đạt được vô số kỹ thuật và bảo vật, sau đó cả ba trở về với niềm hạnh phúc ngập tràn.
Bạch Thời nghe xong chỉ có đúng một suy nghĩ: phát rồ rồi, ngồi im không thèm đánh giá. Tham mưu còn lại câm nín một lúc mới nói: “Dùng khả năng XXX để chinh phục em gái hả, cũng được.”
Đám người kia đã rất nổi tiếng rồi, đương nhiên sẽ không viết mấy chi tiết quá ngu như thế này, liền phản bác rằng họ sắp xếp rất hợp lý.
Đầu tiên là do đặc điểm của tổ chức này, vấn đề phân cấp gene và tinh thần lực sinh ra kỳ thị nghiêm trọng, tôn sùng người mạnh lên đứng đầu, sau đó là thân thế đáng thương của cặp hoa tỷ muội này, thích cường giả và thích phụ thuộc vào cường giả, hơn nữa đều có khuynh hướng M, nhưng người bình thường mà muốn hành hạ đảm bảo sẽ bị hai em đập chết, chỉ có cường giả mới được, đương nhiên nam chính của truyện chủng mã sẽ nằm trong phạm vi này rồi.
Về phần lòng trung thành với cổ thức, thủ lĩnh của cứ điểm kia là một bà già, bà già này cực kỳ ghét hoa tỷ muội xinh đẹp, thường ngày luôn tìm cách hành hạ hai cô, hoa tỷ muội đã sớm oán hận mụ ta ngút trời, chỉ hận không thể giết chết mụ.
Hơn nữa hai người cho rằng nam chính rất mạnh, nếu như giả vờ quy hàng, lừa gạt sự tín nhiệm của nam chính, khiến đối phương cam tâm tình nguyện gia nhập tổ chức, chắc có lẽ phía trên sẽ không so đo việc các cô lập mưu hại chết một thủ lĩnh nhỏ đâu, trên thực tế hai người cảm thấy nam chính sẽ bước tới địa vị rất cao, đến lúc đó dù có người muốn tính sổ cũng không dám động vào các cô.
Đương nhiên, cuối cùng hai chị em này hoàn toàn phản bội, bởi vì thật sự không thể nào khống chế sự sùng bái với cường giả, mặc dù trong tổ chức cũng có cường giả, nhưng hai cô không có cơ hội gặp, đã vậy còn có thể tận mắt thấy nam chính không ngừng trở nên mạnh mẽ, so sánh cả hai, cộng thêm việc bị nam chính XXX sinh tình, đương nhiên sẽ quyết định dứt khoát.
Mấy tên kia còn nói, vì để sự việc hợp lý hơn, hoa tỷ muội sẽ tò mò kiểm tra cấp bậc tinh thần lực của nam chính, kết quả phát hiện gene của nam chính không hề yếu như thiên hạ đồn đại, hóa ra cũng là cấp S, lập tức sùng bái, lúc này mới sinh ra tà niệm, sau đó họ cứ thế mà như này như kia, rồi lại như này như kia, tiện thể SM một chút, để cho nam chính dùng khả năng X mạnh mẽ chinh phục hai cô.
Đợi đã.
Suy nghĩ của Bạch Thời vừa dừng lại, lập tức hiểu rõ vấn đề hơn một chút, đó chính là thời điểm tiến hành đoạn cốt truyện này gene của cậu vẫn chưa được bỏ niêm phong, cho nên cốt truyện lại lệch rồi?
Thôi cũng được, lệch thì lệch đi, dù sao thăng cấp sớm cũng không có hại cho cậu.
Bạch Thời hơi chấn tĩnh, cảm nhận một chút, phát hiện mặc dù máy truyền tin đã bị lấy mất, nhưng Lục Việt vẫn quấn quanh cổ tay, yên tâm hơn nhiều, nghĩ thầm: thời khắc quan trọng thì nhị hóa này vẫn đáng tin lắm, ít nhất không có la oai oái làm người ta phát hiện. Cậu dừng một chút, nhớ lúc ấy mấy người họ đang ăn cơm, bây giờ cậu đã bị bắt đến đây, thế mấy người còn lại đâu?
Cô em thấy chị mình vừa xuất hiện thì Bạch Thời bắt đầu co lại không nói không rằng, nghiêng đầu: “Tiểu ca ca, anh đang nghĩ gì thế?”
Bạch Thời mặt liệt: “Bạn tôi đâu?”
“Yên tâm đi, bọn em sẽ không làm thương tổn bạn của tiểu ca ca đâu.” Cô em cười đáp, tò mò hỏi, “Nghe nói tinh thần lực của tiểu ca ca là cấp S à?”
Bạch Thời: “…”
Joshua rùng mình, gene của Bạch Thời đã khôi phục, thực lực không thể khinh thường, mặc dù người này lo lắng nhưng biểu hiện vẫn ở phạm vi bình thường, chỉ là bộ dạng bây giờ có chút giống hai năm trước… Y lập tức hỏi: “Trọng Huy là gì?”
Tống Minh Uyên không đáp, đi tới sofa ngồi xuống, vừa đợi giám sát, vừa bảo Trọng Thiên xem đám Trì Tả ra sao. Lam cũng đi tới, khẽ mở miệng, nói đơn giản: “Thời kỳ văn minh, ở đế đô có một khu vực nòng cốt, là nơi tập hợp các tổ chức đứng đầu nghiên cứu quân sự, y học, kinh thế các loại.”
Joshua nhướn mày: “Cho nên?”
Ánh mắt Lam trở nên xa xôi: “Trọng Huy là một tổ chức, đại lục kia chính là tổng bộ của nó, hơn nữa bọn họ phát triển ở nơi đó ít nhất năm mươi năm, không ai nói rõ được kỹ thuật của họ đã phát triển đến mức độ nào.”
Joshua giật mình, tà khí trên người lập tức tăng vọt, nheo mắt lại: “Biết rõ vị trí cụ thể không?”
Lam lắc đầu, dừng lại một lát, khẽ thở dài: “Tớ chỉ biết là… Ở đế quốc Phỉ Tây.”
Joshua lại giật mình, nhìn họ chằm chằm, đang định lên tiếng đã thấy người phụ trách phi thuyền quay lại, đành dừng lời.
Người phụ trách đã liên lạc với thuộc hạ, biết được máy giám sát trống rỗng, thuyền cứu sinh còn mất một chiếc, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, cảm thấy có chuyện xấu rồi, kiên trì nói lại sự việc một lần.
Ánh mắt xưa nay dịu dàng của Lam trở nên lạnh lẽo: “Có thể làm tới mức này, chỉ sợ thật sự là…”
Hắn nói được một nửa thì dừng lại, Tống Minh Uyên và Joshua đều hiểu ý. Tống Minh Uyên đứng lên, ý định để Trọng Thiên thử xem có thể khôi phục dữ liệu hay không, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên, cúi đầu mới phát hiện là Bạch Thời, lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi: “Đang ở đâu?”
Bạch Thời nhìn cảnh tượng hơi quen thuộc phía sau lưng anh, chớp mắt mấy cái: “Anh đang ở đâu?”
Tống Minh Uyên thấy cậu đang trong trạng thái tỉnh táo, biết rõ với thực lực của Bạch Thời chắc sẽ không gặp chuyện không may, cuối cùng cũng hơi yên tâm, nói mình đang ở trên phi thuyền.
“Đám tiểu Tả không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tống Minh Uyên nhìn cậu, “A Bạch.”
“Hả?”
“Trước khi đi hình như em nói có việc nhỏ cần xử lý, đây gọi là việc nhỏ?”
Bạch Thời: “…”
Đại não Bạch Thời nóng lên, vô thức đưa tay, lại một lần nữa nhấn nút ngắt liên lạc.
Tống Minh Uyên: “…”