Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 134 : Trùng hợp

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Thế giới sẽ sụp đổ tới mức nào đây?



Phàm là những thiết lập do bản thân cậu độc miệng nói ra, nhất là mấy thiết lập vô lý, hơn nữa khi đó cậu còn mang ý định thà chết chứ không chịu khuất phục, Bạch Thời sẽ suy nghĩ tới vấn đề này.



Trong chuyện của Phượng Tắc, cậu từng nghĩ tới mấy khả năng, cảm thấy nếu cốt truyện lệch, có lẽ Phượng Tắc sẽ thích cậu luôn, sau khi theo đuổi không có kết quả thì bất hòa, cũng có lẽ là hắn và người yêu đã đến thời khắc quan trọng trong tình cảm, ai ngờ lại bị cậu lỡ quấy rối tình hình, hoặc giả là tình huống có liên quan tới bạn gái.



Thậm chí Bạch Thời còn cam chịu nghĩ dù sao cuối cùng hai người đều phải kết thù, nếu thật sự không được thì cậu sẽ làm một số chuyện để chọc giận Phượng Tắc, ví dụ như trộm hết đồ ăn của người này chẳng hạn, hoặc mời hắn ăn cơm được chế biến bởi một đầu bếp dở tệ, dứt khoát phát rồ hơn nữa thì đánh người ta một trận cũng hay.



Nhưng bây giờ khi nghe nói tiểu Tả vẫn còn mặc đồ nữ, Bạch Thời lại phát hiện một khả năng khác… Nếu như nam chính không mặc đồ nữ, không đè Phượng Tắc, vậy thì cứ để tiểu đệ của nam chính làm đi, Phượng Tắc hận tiểu đệ, sau đó cũng hận luôn nam chính cùng phe với tiểu đệ.



Bạch Thời cảm thấy việc này có chút đáng tin, bắt đầu thấy không khỏe, vội vàng đi theo đại ca xông về phía trước, ý định tới phi thuyền xem sao.



Tống Minh Uyên đi theo phía sau, dần dần đuổi kịp Bạch Thời, hỏi một câu sao thế, rồi nghe cậu trả lời rằng rất có thể Phượng Tắc đang đi về hướng đó, trong đầu vô thức xuất hiện tin tức về người này, không hỏi thêm nữa, cùng tăng tốc.



Vượt qua ngọn núi nhỏ, phía trước là một khu rừng tươi tốt, khu rừng này đã phát triển khá lâu, mỗi gốc cây đều to tới nỗi phải ba người mới ôm hết được, tán cây che khuất cả bầu trời, rất là đồ sộ. Bạch Thời không có tâm trí mà thưởng thức, chỉ nhìn lướt qua rồi lái xe cơ khí lao vào, sau đó thấy địa thế càng ngày càng hạ xuống, tiếp theo đã đến một vùng thung lũng. Có vẻ phi thuyền đậu ở nơi kín đáo, đứng từ góc độ này hoàn toàn không nhìn thấy.



Bạch Thời nghĩ lại lộ trình, lại tính toán thời gian, cảm thấy dù Phượng Tắc có chạy hết tốc độ cũng không thể tới đây trong thời gian ngắn như vậy, cho nên lúc trước Phượng Tắc nói gặp hai người kia đang đi săn, chẳng lẽ là thật?



Bạch Thời hơi yên tâm, nghĩ thầm nếu Phượng Tắc quay lại mà không thấy mình có khi lại sinh nghi, nhưng như vậy cũng còn hơn là để tên này thích tiểu Tả, huống chi bên cậu còn có đại ca, Lam và Joshua, sức chiến đấu tổng thể cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Phượng Tắc chuẩn bị sẵn cũng chẳng có tác dụng gì.



Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời bất động, nhìn cậu: “Đang nghĩ gì thế?”



“… Không có gì.” Bạch Thời hoàn hồn, để phòng ngừa bất trắc, tốt nhất là vẫn đi xem một chút, mặc dù lúc trước Trì Tả ăn nhiều cơm hơn cậu, nhưng ngủ lâu như vậy cũng nên tỉnh rồi, nếu tỉnh, thực lực bên họ sẽ tăng thêm.



Mấy người nhanh chóng đi xuống đáy thung lũng, từ từ tiếp cận phi thuyền, ngẩng đầu thấy bên kia có một cỗ xe cơ khí, cửa khoang cũng mở rộng, hiển nhiên là có người tiến vào bên trong.
Tống Minh Uyên biết đây là biện pháp ổn thỏa nhất, nhắc nhở Bạch Thời chú ý an toàn, đừng xúc động.



Bạch Thời ừ, nhanh chóng tới đại bản doanh của quân địch.



Thủ lĩnh đang định cử người đi tìm họ, thấy Bạch Thời thì vội vã tiến tới chào đón, mụ đã sớm có nhận thức mới về mức độ quan trọng của cậu, cho nên thái độ cực kỳ cung kính, cười nói: “Đúng lúc quá, tới giờ ăn tối rồi.”



Bạch Thời lờ đi: “Phượng Tắc đâu?”



Thủ lĩnh khẽ giật mình: “Không phải Phượng thiếu gia đi cùng ngài à?”



“Cậu ta chưa về?”



“Chưa.”



Đồng tử Bạch Thời co lại đầy nguy hiểm, có lẽ giữa đường đã rẽ vào chỗ khác rồi, nhưng trên hành tinh lớn thế này biết đi đâu mà tìm? Bạch Thời dừng lại một chút, lạnh lùng ra lệnh: “Đóng máy quấy nhiễu hoặc chặn tín hiệu lại, lập tức liên hệ với Phượng Tắc.”



Thủ lĩnh kinh ngạc, nụ cười không thay đổi: “Ngài nói gì thế? Làm gì có thứ này…”



Mụ còn chưa kịp nói hết lời đã thấy ánh sáng vàng lóe lên, một cây đao đột ngột kề vào cổ, hơi lạnh đâm thẳng vào làn da, sắc mặt thủ lĩnh thay đổi, nhìn Bạch Thời khó tin, không thể nào, đao này từ đâu ra?



Trong đầu Bạch Thời bây giờ chỉ còn suy nghĩ mình đã hại tiểu Tả rồi, hơi thở quanh thân rất lạnh, nhìn chằm chằm vào mụ, gằn từng chữ một: “Bà muốn tự đóng lại rồi liên hệ với hắn, hay để tôi làm chỗ này của bà nổ tung, đợi hắn tự tới tìm tôi?”



_________________