Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 135 : Trái cây
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Bạch Thời đột nhiên ra tay làm mấy người khác giật mình, sau đó đồng loạt lôi súng bao vây, cảnh tượng vô cùng căng thẳng. Bạch Thời hoàn toàn không sợ hãi, lạnh lùng nhìn người trước mắt.
Mặc dù thủ lĩnh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mụ biết Bạch Thời rất quan trọng, hơn nữa rất có thể tổ chức đã giao toàn quyền xử lý việc này cho Phượng Tắc, bản thân mụ không thể xoay chuyển cục diện, trên thực tế thanh đao đang kề trên cổ này tùy thời có thể lấy tính mạng mụ, thủ lĩnh đành phải nghe lời ra lệnh cho thuộc hạ tắt máy chặn tín hiệu, gọi vào số Phượng Tắc.
Bạch Thời căng thẳng nhìn lom lom, kết quả đợi mãi mà không thấy ai nghe máy, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng tăng, ánh mắt u ám, tay vô thức tăng thêm lực ở đao.
Thủ lĩnh nhạy bén phát hiện đau đớn truyền tới từ cổ, sắc mặt thay đổi: “Đợi một chút, tôi còn có biện pháp khác, có phải các cậu dùng xe cơ khí để di chuyển không? Trên đó có thiết bị truy tìm!”
Bạch Thời giật mình, lập tức ra lệnh: “Đưa tôi đi!”
Thủ lĩnh không biết giờ phút này Phượng Tắc đang làm gì, cũng không kịp suy nghĩ liệu bây giờ mình đến có quấy rối Phượng Tắc hay không, vội vàng đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ đi chuẩn bị, sau đó nghe Bạch Thời nói mang theo cả thuốc làm giảm tác dụng của xuân dược, sắc mặt lại thay đổi, mơ hồ đoán được một loại khả năng, thủ lĩnh bỗng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì mụ hoàn toàn không nghĩ được Phượng Tắc có thể lăn giường với ai.
Nhưng dù khó hiểu, thủ lĩnh vẫn nhanh nhẹn thi hành, sau đó mở máy định vị, dẫn vị tổ tông này qua đó.
Hướng họ đi cũng là hướng mà Bạch Thời vừa chạy tới, khác ở chỗ cậu xuyên thẳng qua mặt hồ, mà giờ khắc này đám người đang vòng qua bờ bên cạnh, có lẽ cả Phượng Tắc và Trì Tả đều ở đó. Bạch Thời nhìn chấm đỏ trên bản đồ, cảm giác trái tim lạnh lẽo.
Mẹ nó, đường ngắn không đi lại đi đường vòng, chẳng lẽ giữa đường tên này kéo tiểu Tả nhà cậu tấp vào bờ hả? Chắc chẳng cần nói thì ai cũng biết tên này muốn làm gì rồi ha? Sao cốt truyện lại có thể hung tàn như vậy! Hoàn toàn không khoa học!
Bạch Thời cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Ban đầu Tống Minh Uyên và mấy người khác đang đứng trên con đường này đợi cậu, lúc này nhìn thấy bộ dạng của họ là biết ngốc manh đàm phán không thành công rồi, bởi vậy không trốn nữa, đi thẳng ra khỏi chỗ nấp, nhanh chóng điều khiển xe cơ khí tới bên cạnh cậu, tiện thể bình tĩnh nhìn người đàn bà này.
Thủ lĩnh đã xem qua tư liệu của Tống Minh Uyên, lập tức nhận ra anh, sắc mặt trắng bệch, vạn phần hối hận lúc trước mình chưa tìm hiểu đã đi bắt cóc Bạch Thời, nếu không thì sao Tống Minh Uyên lại đánh tới tận đây, nếu vì chuyện này khiến Tống Minh Uyên trở mặt với tổ chức, cái mạng của mụ cũng tiêu đời rồi!
Bạch Thời nhìn đại ca, suy nghĩ chạy điên cuồng như ngựa hoang được kìm hãm một chút, cậu nhớ đại ca đi theo hướng này tới, không kiềm lòng được mà hỏi: “Các anh không thấy tiểu Tả à? Xe cơ khí thì sao?”
“Đều không có.”
Vì vậy một nhóm người cùng trở lại dinh thự, ngay sau đó thủ lĩnh dẫn Bạch Thời tới kho tàng, đây là một gian trong số đó, bên trong có chút tiền mặt, vàng thỏi, tinh hạch và một ít châu báu khoáng thạch quý giá, căn bản không có gì hiếm, lấy hết cũng chẳng sao, đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Bạch Thời đánh giá xung quanh, chậm rãi loại bỏ những thứ tầm thường, sau đó mở mấy cái ngăn kéo ra nhìn, cuối cùng xách ra một cái túi nhỏ từ trong góc. Cậu mở ra quan sát, phát hiện đây là những viên tròn màu đỏ với hình dạng bất quy tắc, như là một loại trái cây nào đó.
“Đây là cái gì?”
Thủ lĩnh quan sát một chút, giải thích: “Thuộc hạ ngẫu nhiên lấy được nó, sau khi kiểm tra cho ra kết quả bên trong có một chút năng lượng, nhưng không có biện pháp tinh luyện, cũng không biết gieo trồng hoặc ăn, liền bỏ ở chỗ này.”
Bạch Thời gật đầu, liếc một vòng, cuối cùng nói: “Là nó đi.”
Thủ lĩnh không có ý kiến, cung kính tiễn cậu về tới phòng khách.
Tống Minh Uyên thấy thế thì không có ý định ở lại thêm, Phượng Tắc đoán tâm trạng của người này vẫn chưa khá hẳn, đã vậy tâm trạng của hắn cũng rất tệ, quyết định không giữ lại, đứng dậy tiễn ra ngoài.
Bạch Thời không nhìn thấy cặp song sinh, không biết những người này có thể tính sổ với hai cô nàng kia không, mặc dù họ không phải là bạn, nhưng cả quãng đường này cặp song sinh rất phối hợp, cậu không thể nhìn người ta chết, nhưng lại không thể đòi người từ tay Phượng Tắc, bởi vì đại ca sẽ giết cậu mất, chỉ nói cảm thấy có duyên muốn gặp, sau đó làm bạn với người ta, tiện thể trao đổi số liên lạc.
Cặp song sinh biết cậu làm vậy là vì nghĩ cho họ, cảm động đến rơi nước mắt, nhìn Bạch Thời bằng ánh mắt nóng bỏng, đưa mắt tiễn họ rời đi.
Phi thuyền của Tống Minh Uyên đỗ trong thung lũng, Lam và Joshua vừa lái nó qua, lúc này đang đỗ ở gần dinh thự, sau đó ném hai người tiêm thuốc cho Trì Tả ra ngoài.
Phi thuyền lại cất cánh, dần dần rời khỏi hành tinh này, Tống Minh Uyên đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm xuống phía dưới, sắc mặt hơi lạnh. Bạch Thời liếc nhìn, đang muốn lên tiếng lại phát hiện phi thuyền đang mở cửa, không khỏi giật mình: “Là ai?”
“Trọng Thiên.”
Bạch Thời tiêu hóa thông tin mất một lúc, phát hiện đám Lam đã đi qua phi thuyền do Trọng Thiên biến thành rồi, cậu ngơ ngác chớp mắt mấy cái, lập tức trầm mặc, thế là từ giờ trên phi thuyền này chỉ còn mỗi hai người họ thôi ấy hả?