Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 152 : Hiện trạng
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Tống Minh Uyên hơi sững sờ.
Mấy trăm năm trước, giữa thú nhân và loài người từng xảy ra một cuộc chiến rất nghiêm trọng, mặc dù oán khí của hai bên đã dần dần trôi theo thời gian, nhưng bởi vì tin tức ở đế quốc thú nhân bị tắc nghẽn, liên minh của họ lại có tính bài ngoại, đã vậy một bộ phận loài người còn tồn tại tổ chức phi pháp bắt và buôn bán thú nhân, bên phía thú nhân cũng xảy ra tình huống ngược đãi và tàn sát loài người, bởi vậy dù hai bên có chạm mặt, nhưng ít khi qua lại.
Chỉ là trên đời này làm gì có ai vừa sinh ra đã độc ác, dù sao bản tính của hai bên đều có mặt tốt đẹp, huống chi bây giờ khoa học kỹ thuật phải triển như vậy, mọi người muốn đi đâu cũng được, vì vậy dần dần có một số người bắt đầu dựng lên cây cầu hữu nghị.
Đã có tình bạn, đương nhiên sẽ không thiếu tình yêu.
Đế quốc không phản đối hai bên kết hôn, hơn nữa còn công khai luật hôn nhân liên quan, chỉ là thế hệ sau sẽ gặp phải rất nhiều hạn chế.
Không biết có phải là do dị tộc dung hợp hay không, hoặc là liên quan tới chủng loại của thú nhân, trong những ví dụ đã biết trước mắt, thế hệ sau do người và thú nhân kết hợp có gene không cao, tuổi thọ cũng không dài, thậm chí trong tình thế nghiêm trọng còn bị dị tật. Đứa nhỏ như vậy dù sinh ra ở nơi nào cũng không thể tránh khỏi bị đối đãi không công bằng, cứ thế mãi sẽ tạo nên suy nghĩ vặn vẹo, làm một vài việc nguy hại cho xã hội.
Đã từng có một ví dụ xảy ra như vậy, nghiêm trọng tới nỗi hồ sơ bị đưa vào một trong những sự kiện trọng đại của đế quốc. Người trong cuộc rất thông minh, trong nhà lại có tiền có thế, gã chịu đựng đủ ánh mắt của người ngoài rồi, cũng sợ mình sẽ tử vong sớm, vì vậy quyết định tạo ra một tổ chức ngầm, thu nạp con lai như gã, sau đó không ngừng bắt người làm thí nghiệm, ý định tìm phương pháp giải quyết.
Mãi ba năm sau tổ chức này mới bị phát hiện, trong khoảng thời gian ấy đã có gần trăm nạn nhân, thời điểm báo chí đưa tin, cả nước đều chấn động, sau đó có một nhóm người hô hào hủy bỏ luật hôn nhân dị tộc, sự việc tiếp theo bắt đầu rối loạn.
Đương nhiên đế quốc không thể hủy bỏ luật trên, nhưng vì tránh bi kịch tương tự xảy ra, họ không đồng ý sinh con, nếu muốn sinh con ấy hả, mời sang đế quốc thú nhân sinh, cũng mời dùng luôn quốc tịch bên kia.
Việc cấm đoán này chỉ mang tính tạm thời, mặc dù đế quốc thành lập một sở thí nghiệm chuyên giải quyết vấn đề này, nhưng phương diện nghiên cứu gene phát triển rất chậm, đến nay vẫn không có tiến triển, hiện trạng này cũng không thay đổi.
Mà bây giờ, rất có thể trong cơ thể của Bạch Thời có huyết thống thú nhân, không những không bị suy yếu, mà hình như gene còn nhận được đột phá, nhỡ bị người khác biết, sự việc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tống tướng quân liếc nhìn con út, bổ sung: “Ta chỉ suy đoán thôi.”
Tống Minh Uyên gật gật đầu, dự định trở về xác minh với Bạch Thời, nếu như cậu cũng không rõ, vậy thì chỉ có thể đến hỏi mẹ Việt thôi.
“Chuyện này phải hết sức cẩn thận.” Mặc dù Tống tướng quân biết con út nắm chắc, nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc nhở một câu, thân phận và địa vị của họ quá đặc thù, trên thực tế hiện tại phía trên khá mẫn cảm với quan hệ giữa hai nhà, nếu quả thật gặp chuyện không may, chẳng ai nói chắc được hậu quả sẽ ra sao.
“Con biết.”
Tống tướng quân điềm tĩnh ừ một tiếng, dừng lại một chút, bỗng nghĩ tới vấn đề đời sau. Gene của thú tộc và loài người dung hợp có chút nguy hiểm, nhưng mẹ Việt sinh cả ba đứa con mà không ai bị sao hết, trong cơ thể con dâu lại có một nửa huyết thống từ mẹ, chắc là… Không sao chứ? Có điều con dâu là thú gì nhỉ? Liệu tương lai có thể gặp cảnh biến thân không khống chế được không? Kế thừa một nửa huyết mạch có thể biến thân toàn bộ không?
Ông tưởng tưởng đến viễn cảnh nửa người trên của con dâu biến thành động vật nào đó, hoặc những bộ phận còn lại là thú và dùng gương mặt đó gọi ông là cha, Tống tướng quân bỗng cảm thấy tầm mắt đen kịt, gân xanh trên trán đập thình thịch, sau đó nhớ tới việc tiểu Uyên nhà ông còn ngủ chung chăn với người ta kìa, không nhịn được mà nhìn con út với ánh mắt cực kỳ cực kỳ đau xót.
Trì Tả: “…”
Bạch Thời cảm thấy thật không ổn mà, ăn cơm nhanh nhanh chóng chóng, quay về phòng làm tổ trồng nấm.
Tống Minh Uyên ngồi bên giường: “Nếu cậu ấy thật sự thích Phượng Tắc thì sao?”
Bạch Thời giật mình, suy nghĩ một lát, dù sao đó cũng là tiểu đệ của cậu mà, có thể làm gì đây? Chỉ có thể giúp Trì Tả theo đuổi, nếu không đuổi kịp, chỉ sợ Trì Tả sẽ đau lòng, nhưng tố chất tâm lý của tiểu đệ không kém như thế, chắc có thể đi ra khỏi nỗi buồn.
Cuộc đời ấy mà, cần phải trải qua một vài việc mới trưởng thành được.
Nghĩ tới đây, Bạch Thời thấy cánh cửa tương lai rộng mở, dứt khoát mặc kệ, để Trì Tả tự quyết.
Cuộc sống trôi qua yên ả, không chút gợn sóng. Đến cùng, Bạch Thời vẫn chưa xác định được thân phận của mình, lúc rảnh rỗi không nén nổi tò mò mà hỏi thăm mẹ về chuyện của ông ngoại, ai ngờ lại bị qua loa bằng một câu “Sau này có cơ hội sẽ nói”, đành phải thôi, tiếp tục sống cuộc sống gia đình bình thường của mình.
Năm nhất khai giảng muộn, sau đó lại trải qua một tháng huấn luyện quân sự, đi học hai tháng là dần dần tới cuối kỳ. Lúc này chỉ cần thi học kỳ, còn chưa tới giai đoạn ra ngoài thực tập, dựa theo lệ cũ, thời điểm này các học viện quân sự nổi tiếng của ba tinh hệ lớn sẽ tổ chức một cuộc đấu đối kháng liên hợp.
Sân nhà lần này là học viện Hoàng Gia, trong khoảng nửa tháng trở lại đây, đại biểu của các học viện ở tinh hệ khác đã lục tục đến.
Vì thế, các sinh viên ưu tú của hệ cơ giáp bắt đầu luyện tập khắc khổ, hy vọng mình có thể được trọn để dự thi, những ai sớm hiểu rõ mình không muốn và không có cơ hội tham dự thì khá là thả lỏng, cùng háo hức chờ mong ngày so tài mau đến, bởi vì bên phía họ có Bạch Thời và Tống Minh Uyên, vô địch tuyệt đối. Chỉ là gần đây có tin tức nhỏ đồn rằng Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa bỗng đổi tên là Việt Thời và còn là nhân tài cấp song S, có khi còn liên hệ máu mủ với Việt tướng quân, chẳng biết là thật hay giả.
Bạch Thời biết rõ trong học viện có một bộ phận con cháu quý tộc, huống chi từ sau khi nhận tổ quy tông, truyền thông vẫn rất chú ý tới cậu, mặc dù chưa tìm được cơ hội chặn đường, nhưng sớm muộn gì tin tức cũng được truyền ra, mấy ngày nay ánh mắt tiểu đệ Lawn nhìn cậu rất không bình thường, bộ dạng muốn nói lại thôi, việc này rất tổn hại hình thượng của cậu có biết không!
Không phải anh trai cậu nói hãy giao cho ảnh hả? Sao giờ vẫn chưa xuất chiêu, giữa đường xử lý bỗng nhiên biến thành thần thú rồi hả? Bạch Thời oán thầm một câu, không nhịn được đưa tay bấm số Việt Tu.
Dường như Việt Tu cũng nhờ tới em trai mình sẽ hỏi cái gì, đáp: “Anh đang phỏng vấn.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “… Hở?”
“Đợi ngày mai xem tin tức.”
Bạch Thời nhìn bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay của anh mình, lập tức yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu, ngắt liên lạc.