Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 153 : Tin tức
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Mười bảy năm phiêu bạt trở lại giàu sang.
—— Mồ hôi tạo nên kỳ tích, từ người bình thường lột xác kinh người thành cấp song S!
Trang đầu đề trên các báo ở đế đô có mấy chữ khổng lồ được viết vào phông nền trắng như tuyết, không chỉ bắt mắt, mà còn có lực hấp dẫn, làm cho người ta nhìn thấy là tò mò muốn xem tiếp, ngoài ra bài báo trên mạng còn có video.
Sinh mệnh mới xuất hiện là một sự kiện rất đáng để vui mừng, trên thực tế đây còn là một đứa trẻ ưu tú, nhưng đáng tiếc biến cố đột ngột xảy ra đã hủy diệt hết thảy. Đứa bé bị bắt cóc, mặc dù sĩ quan dùng một cái giá lớn để cướp lại, nhưng kẻ bắt cóc thấy nhiệm vụ thất bại, đã tàn nhẫn tiêm cho đứa bé một mũi thuốc phá hủy gene do chúng tự nghiên cứu, muốn làm họ phải sống trong đau đớn suốt cuộc đời.
Khi đó, phi thuyền xảy ra trục trặc, sĩ quan phụ tá liều mạng để tiêu diệt kẻ bắt cóc, đưa đứa bé vào thuyền cứu sinh, sau khi báo cáo được cho người nhà một nửa, sĩ quan đã nhắm mắt vĩnh viễn. Đợi lúc họ đuổi tới hiện trường, chiếc phi thuyền đã nổ tung, đứa bé và thuyền cứu sinh đã biến mất trong vũ trụ mịt mù.
Hành tinh trong mỗi tinh hệ được tính bằng đơn vị hàng nghìn, vô số thành thị, phải đi tìm ở đâu đây? Huống chi bọn họ đã biết được chuyện bị tiêm thuốc từ sĩ quan phụ tá, cũng hiểu gene đã bị hủy rồi, nếu may mắn thì biến thành người bình thường, còn nếu không may có thể suy yếu đến chết, không thể nghi ngờ, việc này tăng độ khó của cuộc tìm kiếm. Nhưng họ chưa từng từ bỏ, những mỗi ngày mỗi năm trôi qua, hoàn toàn không có chút manh mối, mặc dù ngoài miệng không đề cập tới, nhưng trong lòng họ đã nghĩ đến dự tính xấu mất.
Việt Tu nói: “Mãi về sau chúng tôi mới biết em trai đã thành người cấp song C.”
Phóng viên không nén nổi xúc động: “Sự chênh lệch quá lớn.”
Việt Tu nói thêm: “Việc này không đáng kể, chỉ cần thằng bé bình an, chúng tôi đã thỏa mãn rồi.”
Phóng viên nói: “Cũng đúng.”
Cấp song C, là kiểu người bình thường nhất trong số những người bình thường. Nhưng nói sao thì đây cũng là con trai của một danh tướng, từ nhỏ cậu đã rất thích cơ giáp, nhưng bởi vì cấp bậc gene quá thấp, cậu bé bị ngôi trường danh giá từ chối đầy tiếc nuối, cậu biết nếu học theo khuôn phép cũ, sự chênh lệch giữa cậu và bạn bè sẽ càng ngày càng xa. Vì thế, cậu bé quyết định theo đuổi một con đường khác.
Phóng viên nói: “Nhất định là một con đường vô cùng gian khổ.”
Việt Tu gật đầu: “Đúng vậy.”
Đại biểu của học viện quân sự tới từ ba tinh hệ khác đã đến nơi, học viện Hoàng Gia cố ý dành riêng cho họ một khu vực để luyện tập, chỗ còn lại là của sinh viên trong trường. Mấy ngày nay, sân huấn luyện dã kín người hết chỗ, một phần là chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, một phần là do sinh viên biết đội tuyển trường mình muốn luyện tập nên chạy tới đứng ngoài quan sát. Đương nhiên, nếu có cơ hội, họ vô cùng hy vọng được đánh vài trận với những người này.
Bạch Thời mới đánh với Joshua, bây giờ đang đứng ngoài nhìn y chiến đấu với Lam, chỉ là lúc này ánh mắt liếc qua bỗng gặp sau vách thủy tinh cách ly có một người quen, hơn nữa người này cũng đang nhìn cậu. Bạch Thời đứng dậy ra hiệu rồi lách qua đám đông, nhìn về phía cô chị của cặp song sinh đã lâu không gặp: “Sao cô lại tới đây?”
Cô chị nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, hai người đi tới một nơi vắng vẻ, hạ giọng đáp: “Hình như Phượng thiếu để ý thái độ của anh với bọn em lần trước, cho nên bảo em tìm cơ hội kiểm tra trị số cấp S của anh.”
Bạch Thời nhớ lão đầu nói cấp S cũng chia cao thấp, cậu đoán tin tức thời gian trước đã giúp Trọng Huy biết cậu là người cấp song S, bọn họ sẽ căn cứ vào kết quả kiểm tra để quyết định mức độ coi trọng cậu. Bạch Thời nhìn cô nàng một cái, cậu biết có đại ca và Trì Tả giám sát, Phượng Tắc không có cơ hội ra tay, chỉ có thể phái người khác tới, mà lý do để cặp song sinh chịu nói thật với cậu, một là vì sùng bái cường giả, hai là cảm thấy nếu như mang tin tức thật sự về, chỉ sợ nhiệm vụ quan trọng này sẽ không được giao cho các cô.
Cô chị thấy Bạch Thời nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng cậu đã hiểu nhầm, vội vàng nói: “Bọn em không hề tiết lộ việc anh là người cấp song SS, bọn họ chỉ xem tin tức hôm trước thôi.”
“Ngoan.” Bạch Thời gật đầu, suy nghĩ, “Đợi tôi kiểm tra đại ca xong, làm giả số liệu gần giống anh ấy rồi nói cho cô biết.”
“Được.” Cô chị đáp lại, đang định tâm sự thêm, nhưng ngay sau đó đã thấy người nọ đứng phía sau, cô biết người này không hề thích mình, vì vậy mau mau chóng chóng bỏ đi.
Bạch Thời kinh ngạc quay đầu lại, lập tức gặp phải tầm mắt của đại ca. Tống Minh Uyên chỉ đi mua đồ uống, ai ngờ lúc về lại phát hiện ngốc manh đã biến mất, đành phải đi tìm, đi một lúc đã tới đây. Đương nhiên anh nhận ra đây là một trong hai chị em song sinh dạo nọ, thấy cô nàng đã đi xa, ánh mắt với chuyển về phía ngốc manh, lại nghĩ tới thái độ đối xử với các cô gái của cậu, nói: “Anh vẫn có một câu muốn hỏi em, em có mấy người vợ?”
Bạch Thời: “…”
Lá gan của Bạch Thời run rẩy, mặc dù đại ca biết có một công chúa, nhưng cậu hiểu sớm muộn gì đại ca cũng nhắc tới vấn đề này mà, quả nhiên đã hỏi rồi kìa. Cậu chớp mắt mấy cái, giả ngu: “Ha? Chỉ… Chỉ có một mình anh.”
Tống Minh Uyên: “…”
_________________