Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 169 : Truy lùng

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Tống Minh Uyên truy lùng một nửa thì tín hiệu đột ngột biến mất, mà trong máy truyền tin đang vang lên âm thanh ồn ào, ngay sau đó lại im bặt, yên tĩnh tới mỗi khiến người ta bất an. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, tiếp tục tăng tốc.



Trọng Thiên định thành lập liên hệ lần nữa để tìm kiếm, nhưng đành bỏ cuộc: “Không được, rất có thể xung quanh cậu ấy có trang bị chặn sóng.”



Tống Minh Uyên gật đầu, đi thẳng tới khu nhà Lam thuê. Nơi này là khu dân cư hạng sang, bọn họ đã từng tới mấy lần, Lam cũng đã dặn dò trước, cho nên bảo vệ nhìn thấy anh liền cho vào. Tống Minh Uyên nhanh chóng lái qua cổng, phát hiện xe của Joshua đang dừng ở bên đường.



“Bên này.” Lúc Tống Minh Uyên đi tới phụ cận, Joshua đã nhìn thấy, y đứng dưới một tòa nhà cao tầng không xa chậm rãi đi ra, nghiêng người gọi anh một tiếng.



Tống Minh Uyên đi tới: “Lam báo với cậu rồi?”



“Tớ với cậu ấy cùng rời khỏi yến hội.”



Tống Minh Uyên đã hiểu, anh và A Bạch thuê nhà trọ trong trường, lúc về phòng sẽ nhanh hơn Joshua phải đi vòng vèo, nhưng xem tình huống này, chỉ sợ Joshua cũng đã tới chậm. Tống Minh Uyên định hỏi có manh mối gì không, ánh mắt bỗng liếc tới hai tay Joshua, đột ngột khựng lại.



Joshua vừa bước tới bên dưới đèn đường, ngón cái và ngón trỏ từ từ ma sát vào nhau, giữa khe hở rịn ra vết máu, hai đầu lông mày của y vẫn mang theo ngạo khí như trước, nhưng sắc mặt lạnh lẽo hơn ngày thường rất nhiều. Joshua phát hiện ánh mắt của Tống Minh Uyên, đáp: “Máu trên đường, còn rất mới, xung quanh không có dấu vết đánh nhau.”



Tống Minh Uyên chỉ ừ một tiếng, hai người cùng quan sát xung quanh, sau đó nhanh chóng phát hiện dấu vết trên mặt đấu, vội vàng lần theo, cuối cùng đi tới bức tường vây quanh khu cư xá. Bọn họ liếc nhau, nhẹ nhàng nhảy qua tường, đứng trên đường phố không một bóng người.



“Đã có.” Trọng Thiên đột ngột lên tiếng, “Tôi thử tìm kiếm tín hiệu của cậu ấy, đã tìm được.”



Tống Minh Uyên lập tức ra lệnh cho nó biểu hiện vị trí của đối phương, thấy đó là một góc bên ngoài cách khoảng hai trăm mét, trái tim nặng nề, có lẽ đã muộn. Joshua cũng nghĩ như vậy, bọn họ nhanh chóng tìm tới chỗ đó, quả nhiên thấy một cái máy truyền tin bị ném chỏng chơ. Y xoay người nhặt lên, nhìn chằm chằm vào giọt máu trên màn hình, duỗi ngón tay cái, nhẹ nhàng lau đi.



“Trọng Huy làm?”



“Có khả năng, cũng có lẽ là bên phía Phỉ Tây xảy ra vấn đề.” Tống Minh Uyên tiếc tục lục soát, thấy không có thu hoạch gì, đành về cư xá.



Tống Minh Uyên đã sớm liên hệ với thuộc hạ, không ngờ lại nhận được phản hồi là giờ phút này Phượng Tắc đang ở trong căn hộ mình thuê, sau khi trở về chưa từng rời đi. Anh trầm ngâm vài giây, bấm số nhân viên tình báo của căn cứ đại đế đô, hỏi thăm xem gần đây Trọng Huy có động tĩnh gì không, kết quả cũng không có.



“Chắc chắn chứ?”




Thừa Viêm bật cười, chủ động nói, “Đùa cậu thôi.” Hắn dừng lại một chút, “Không hỏi vì sao lại bắt cậu?”



“Nói nghe xem.”



Thừa Viêm nhìn hắn không chớp mắt: “Đành chịu thôi, thật sự rất thích cậu mà.”



Nét mặt Lam không thay đổi, cũng không thèm chớp mắt: “Trong trái tim tôi đã có chỗ cho người khác, chỉ yêu một mình cậu ấy, vì cậu ấy, dù chết tôi cũng chịu.”



“Cưng à, anh không quan tâm.”



“Ừm, đương nhiên tôi cũng không điều khiển được suy nghĩ của cậu.” Lam cười tủm tỉm, “Nhắc nhở một câu, cậu không hợp đóng vai si tình đâu.”



“Hả?”



“Nhìn không giống.”



“Ra thế.”



Lam từ chối cho ý kiến, tập trung ăn cơm. Thừa Viêm không muốn đùa giỡn nữa, ngồi bên cạnh đọc tạp chí, đợi đến khi hắn ăn xong thì bưng khay ra ngoài, sau đó lúc mở cửa đột nhiên dừng lại, cười xấu xa, quay người nhìn hắn: “Cưng à, có một việc phải nói cho em biết, lần này là nói thật đó.”



Lam hơi nhướn mày, bảo y nói tiếp.



Thừa Viêm nhìn hắn, nhả từng từ: “Sự thật là anh thích đàn ông.”



Lam đưa mắt nhìn y đóng cửa rời đi, im lặng vài giây, lại âm thầm thở dài, từ từ nằm xuống giường, hắn cảm giác rất có thể đây là người của Trọng Huy, vậy thì tên này định trói mình về tới Phỉ Tây?



Lộ trình giữa đế đô và Phỉ Tây rất dài, không biết đại ca có đuổi kịp được không, nếu như không thể… Đành phải suy nghĩ biện pháp giữa đường rồi.