Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 170 : Truy đuổi

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Vì không xuất phát cùng một bến cảng, phi thuyền của họ phải vòng hơn nửa vòng, sau đó mới tiến vào tuyến đường an toàn của đối phương. Bọn họ bay xa một khoảng cách, rồi mới đổi sang Trọng Thiên, tăng tốc bay về phía trước.



Trọng Thiên lợi hại hơn phi thuyền bình thường, giao cho nó điều khiển Tống Minh Uyên hoàn toàn yên tâm, dẫn ngốc manh về phòng ngủ nghỉ ngơi. Mặc dù bọn họ có ba người, nhưng cơ giáp trí tuệ cao thời kỳ văn minh biết rõ quan hệ giữa chủ nhân và Bạch Thời, bởi vậy rất tâm lý đưa ra hai gian phòng riêng biệt. Joshua cũng trải qua một đêm không ngủ, lúc này đã tiến vào gian khác.



Lần tỉnh lại tiếp theo đã là bốn giờ sau, Bạch Thời cảm thấy đại não mê man hoàn toàn tỉnh táo, theo thói quen xoay người vùi đầu vào ngực đại ca, tiện thể duỗi móng vuốt sờ sờ một cái. Tống Minh Uyên chạm vào công tắc ở đầu giường, điều chỉnh trần nhà thành chế độ trong suốt, ôm ngốc manh xoa xoa: “Tỉnh rồi?”



“Ừm.”



Dải ngân hà sáng chói, quanh co kéo tới phương hướng xa xôi, tạo thành một bức tranh đồ sộ khiến người ta rung động. Gần đó là các hằng tinh* u ám tỏa ra mấy cột sáng lờ mờ, chầm chậm lui về phía sau theo di chuyển của phi thuyền, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại đằng xa.



Bạch Thời liếc thấy mấy hành tinh nhìn quen mắt, cậu biết họ vừa rời khỏi chòm sao nơi đế đô đang nằm không lâu, mà Trọng Thiên vẫn chưa thông báo, chứng tỏ họ chưa đuổi kịp. Sau khi cậu bò ra khỏi Kế hoạch S đã được cho biết về thân phận của Lam, không nhịn được mà hỏi: “Anh nói bọn chúng muốn mang nhị ca đi đâu? Đế quốc Phỉ Tây?”



“Khả năng rất lớn.” Tống Minh Uyên nắm lấy móng vuốt nhỏ của Bạch Thời, im lặng một lát mới bổ sung, “Chỉ sợ bọn chúng đáp xuống giữa đường.”



Bạch Thời giật mình, cũng phải, nếu bọn bắt cóc kia thật sự tìm chỗ nào đó ở đợi vài ngày sau mới lên đường, bọn họ không biết rõ tình huống, nhất định sẽ tiếp tục bay theo lộ trình kia, đến lúc ấy phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn cậu đánh tới tận Phỉ Tây? Cho nên là đổi bản đồ hả? Nhưng cậu đã lăn giường với nhân vật phản diện rồi còn đâu, bây giờ thật sự còn tồn tại cái thứ gọi là cốt truyện sao?!



Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời im lặng, kéo người vào trong lòng, an ủi rằng có lẽ bọn chúng sẽ không dừng đâu. Bạch Thời chỉ ừ, nằm im một lát, đứng dậy đi ra ngoài.



Joshua đã tỉnh, đang ngồi trong buồng lái. Bạch Thời đi tới trước bàn điều khiển nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện còn chẳng nhìn thấy nửa cái bóng của đối phương, dứt khoát ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi. Tống Minh Uyên thì đã sớm ngồi xuống ghế điều khiển chính, cũng đang nhìn ra bên ngoài, cặp mắt đen nhánh lóe lên ánh sao vỡ vụn.



Khoang thuyền bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, hai giờ đã trôi qua tự bao giờ, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Sự nguy hiểm và sắc bén trong ánh mắt Joshua dần dần tràn ra, y chậm rãi nheo mắt lại, phỏng đoán: “Tốc độ của bọn chúng cũng rất nhanh.”



Trọng Thiên là một cơ giáp thể năng lượng, làm gì có phi thuyền nào so được với nó… Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu vô thức liên tưởng tới Trọng Huy, nếu thật sự là bọn chúng, có được kỹ thuật siêu mạnh làm điểm tựa, tuyệt đối có thể làm được việc này, nhỡ bọn chúng đổi lộ trình giữa đường như đại ca nói thì nguy rồi.



Bạch Thời không kiềm chế được mà nhìn về phía đại ca: “Có khả năng hạ cánh không?”



Tống Minh Uyên mở bản đồ vũ trụ, liếc qua những hành tinh xung quanh một lát, lại nhìn lộ trình của họ, anh nghĩ tỷ lệ đối phương sẽ dừng lại ở phụ cận quá thấp. Tống Minh Uyên trầm ngâm một giây, ra lệnh cho Trọng Thiên kết nối lưới thần kinh, nhanh chóng thành lập liên kết với nó, bắt đầu tăng tốc.



Tốc độ càng nhanh, nếu không khống chế được sẽ gây ra hậu quả càng nghiêm trọng, Trọng Thiên thì không sợ bị va chạm, nhưng phi thuyền khác trên tuyến đường này sẽ thảm cho coi, Trọng Thiên chần chừ trong khoảng một phần mười giây, muốn nhắc nhở chủ nhân một chút, nhưng ngay sau đó đã bị tinh thần lực cực mạnh điều khiển, lập tức chấp hành mệnh lệnh.


Vừa rồi chậm trễ một chút thời gian, cơ giáp kia đã bay lơ lửng trước cửa khoang, đứng im nhìn bọn họ truy kích, hình như không có ý định phản kháng, nhưng đợi tới khi bọn họ tới gần, cơ giáp nọ đột nhiên hạ xuống rời khỏi phi thuyền, sau đó tăng tốc chạy tới hướng khác, chỉ chớp mắt đã tạo một khoảng cách.



Bạch Thời nhạy bén hỏi: “Bọn chúng vừa đưa nhị ca lên rồi?”



“Không nhất định.” Tống Minh Uyên nói xong vẫn đuổi theo sau, bởi vì theo những gì anh nhìn thấy trong số liệu phân tích của Trọng Thiên thì cơ giáp kia là kiểu nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ rất nhanh, nếu mặc kệ không đuổi theo sẽ thật sự mất tung tích, vào lúc này không có thời gian để do dự.



Bạch Thời đứng dậy: “Em ở lại.”



Trong tình huống mấu chốt căng thẳng thế này, Tống Minh Uyên không nhịn được mà nhìn bạn nhỏ này một cái, trị số may mắn của oắt con này vẫn luôn kỳ quái, để cho cậu hành động một mình có khi lại mất tích cũng nên. Nhưng nếu thật sự còn người sở hữu tinh thần lực cấp S ở trong phi thuyền, cũng chỉ có Bạch Thời mới đối phó được.



“Joshua đi theo A Bạch, mở máy truyền tin, nếu xuất hiện bất kỳ vấn đề gì phải liên hệ ngay.”



Khóe miệng Joshua cong cong: “Đã biết.”



Bạch Thời: “…”



Cái quái gì thế, ông đây không đáng tin đến thế sao?



Bạch Thời hầm hừ đứng lại.



Thừa Viêm đứng ở lối đi nhìn cơ giáp màu đen bị thuộc hạ dẫn bị, cười xấu xa. Y đóng cửa lại, chuẩn bị hỏi Lam về vấn để cơ giáp, nhưng lúc này, xuyên qua cửa sổ nhỏ, Thừa Viêm đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng màu vàng, nhanh chóng phân giải, thình hình hợp thành một cơ giáp.



Trái tim y lập tức chìm xuống.



——— ————



*Hằng tinh: hay còn gọi là định tinh, từ dùng để chỉ một ngôi sao đứng im, trái ngược với hành tinh – ngôi sao quay xung quanh một ngôi sao khác.



_________________