Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 182 : So tài

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Những thứ đẹp đẽ luôn thu hút ánh mắt.



Tầm nhìn của các thiếu niên nhanh chóng lướt qua Vương, đặt vào Bạch Thời, phản ứng đầu tiên đều là: từ khi nào trong tộc lại có một thiếu niên đẹp đẽ nhường này, sau đó mới muộn màng nhớ ra gần đây con thú con kia đang uống thuốc, cho nên… Đây là hắn.



Mọi người quan sát một lát, phát hiện lông mày của người này rất giống Việt Tu, sắc mặt bắt đầu trở nên vi diệu, không ai ngờ đứa con lai bị họ bàn tán vô số lần lại sở hữu dáng vẻ như vậy, mãi một lúc sau mọi người mới tỉnh táo lại, vừa yên lặng đợi Vương giới thiệu, vừa suy đoán có lẽ sau này họ sẽ phải huấn luyện chung.



Các thiếu niên không kiềm chế được tiếng cười trào phúng trong lòng, nghe nói thời điểm huyết mạch của thằng nhóc này thức tỉnh đã xảy ra bất trắc, bản thân không hề biết biến thân, bởi vậy mới phải nhờ tới thuốc.



Nhìn xem, đây là sự đau khổ của một đứa con lai, bây giờ còn muốn giành ngôi thái tử, định làm trò hề à?



Vương hoàn toàn không chú ý tới họ, ông đã nói dẫn cháu ngoại đi dạo, đương nhiên sẽ không nuốt lời, liền vẫy vẫy tay, bảo huấn luyện viên đang làm gì thì cứ tiếp tục, còn mình thì vui vẻ dẫn cháu ngoại đi dạo một vòng, sau đó mới tới khu nghỉ ngơi dừng chân, quan sát những người này.



Bạch Thời rất thích hoa quả trên sao Bạch Thụy, thấy nữ hầu bưng đĩa trái cây lên bàn, liền cầm một chùm nho đỏ bắt đầu ăn, mơ hồ hỏi: “Không đi nữa ạ?”



“Ừ, nghỉ ngơi một lát, quan sát họ.” Ánh mắt Vương liếc qua, phát hiện cháu ngoại cũng đang nhìn các thiếu niên giữa sân, một lát sau mới hỏi: “Con thấy họ thế nào?”



“Rất tốt.”



Vương lại làm như tùy ý hỏi thêm: “Muốn chơi cùng các bạn không?”



Bạch Thời giật mình, liên tưởng tới gần đây nghe thấy đủ thứ đồn đại từ bên ngoài và vẻ bất đắc dĩ của anh trai, cậu biết anh mình không muốn gây phiền toái, lắc đầu: “Không chơi.”



Vương nghẹn một chút, lại ân cần hỏi: “Sao thế? Sợ người lạ?”



Bởi vì bọn họ không có tính thú cơ bản, còn ghét con nữa… Bạch Thời không muốn làm ông ngoại khó xử, cố nén không nói ra, trả lời: “Làm trễ nải huấn luyện của họ không tốt đâu ạ, hay là chúng ta đi thôi.”



“… Không được, ta muốn tuyển chọn người mới ngay trong số họ, không thể nhận người quá yếu được.” Vương dẫn dắt, “Bình thường ta bận rộn, không biết nhiều về họ lắm, hay là con quan sát giúp ông ngoại, ha?”



Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Nhưng con càng không quen.”



“Không sao, thanh niên mấy đứa nói chuyện sẽ hợp ý hơn nhiều, cứ nói chuyện là sẽ quen nhau ngay ấy mà.” Vương hiền lành vuốt tóc cậu, “Hơn nữa cũng không chậm trễ, lát nữa là họ được nghỉ rồi.”
Bạch Thời lướt qua người nọ, không quay đầu lại bước ra khỏi phòng huấn luyện.



Vương dẫn cháu trai đi dạo qua vài nơi nữa, càng nhìn càng thấy thỏa mãn quá trời, quyết định phải nghĩ cách làm cháu ngoại dự tuyển, sau đó tiếc nuối đưa cậu về phòng.



Trong phòng khách chỉ có Việt Tu và Tống Minh Kiệt, Bạch Thời nhìn quanh: “Anh ấy đâu rồi?”



“Trong thành phố có hội đấu giá, bọn họ tới đó rồi.” Việt Tu đáp, “Chắc đến tối mới về.”



Không được gặp bạn trai, Bạch Thời rất không vui, lỗ tai rũ xuống, ôm cái đuôi cuộn mình trong sô pha, yên lặng làm tổ tới lúc ăn tối mới chịu động đậy. Cậu ăn qua loa mấy thứ, thấy Việt Tu muốn lên lầu, do dự một giây, từ từ lướt tới: “Anh, anh nói tối nay em và anh ấy…”



“Muốn làm gì thì làm.” Việt Tu nghe mấy chữ là đoán được vấn đề không khác gì câu hỏi lúc sáng, ngắt lời, “Không sao, cậu ta không chú ý đâu.”



“Thật chứ?”



“Ừm.”



Bạch Thời vẫn hơi chần chừ, cảm thấy mình quá phóng túng, chỉ biết đi tới đi lui, quyết định xóa bỏ kế hoạch ban đầu, đổi thành ôm ngủ, nghĩ vậy mới hơi hài lòng một chút. Lúc Tống Minh Kiệt lên lầu thấy bạn nhỏ này đang ôm đuôi lượn qua lượn lại trước cửa phòng, bật cười: “Sao thế?”



Bạch Thời giật mình hoàn hồn: “Ha? Không có gì.”



Tống Minh Kiệt vẫy vẫy tay, nhìn đôi tai xù xù lông trên đỉnh đầu cậu, cười xoa đầu cậu một cái: “Đang đợi tiểu Uyên?”



“… Dạ.” Bạch Thời biết đây là anh hai của bạn trai mình, nghĩ nghĩ một lát, thăm dò: “Anh nói em không nhớ rõ anh ấy, cũng không ở hình thái thú con nữa rồi, liệu anh ấy có cảm thấy em không còn là em nữa không?”



“Không đâu.” Tống Minh Kiệt dừng lại một chút, “Em lo tiểu Uyên không muốn thân cận với mình?”



“… Cũng… Cũng gần như thế.”



Tống Minh Kiệt nhìn cậu vài lần, dần dần nở nụ cười: “Nào, gọi tiếng anh hai, anh có cách.”