Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 183 : Tranh cử

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Lúc Tống Minh Uyên và mấy người khác trở về đã là gần mười một giờ, đèn phòng khách vẫn sáng, nhưng Bạch Thời và Việt Tu không có ở đó, chỉ có hai người hầu đứng đợi nếu khách quý cần. Bọn họ đã ăn tối ở bên ngoài, lúc này đã đi thẳng lên lầu. Tống Minh Uyên đoán có khi ngốc manh đang ngủ, cố gắng bước khẽ, chậm rãi vào phòng.



Rèm cửa đã được kéo xuống từ bao giờ, khẽ lung lay theo gió đêm, mang theo mùi cây cỏ thoang thoảng thơm ngát. Trong phòng ngủ chỉ có đúng chiếc đèn ở đầu giường đang tỏa ra ánh sáng ấm áp, cả căn phòng mù mịt, cực kỳ mập mờ.



Tống Minh Uyên có thể nghe thấy tiếng nước tí tách, ánh mắt rời khỏi chiếc giường trống trải, nhìn vài món quần áo quen thuộc tẻ lẻ trên mặt thảm, rải rác tới tận phòng tắm. Tống Minh Uyên hơi nhướn mày, đi tới.



Cửa phòng tắm mở hé, anh đẩy ra một chút, thấy ngốc manh đang xoay lưng về phía mình tắm vòi hoa sen, nước nhanh chóng chảy dọc theo da thịt xuống sàn nhà, nhờ ánh sáng đèn chiếu vào, làn da kia trở nên rất trắng. Anh chỉ nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi, tiến vào phòng tắm.



Âm thanh cửa đóng khẽ vang lên, lỗ tai Bạch Thời khẽ động đậy, quay phắt lại, thấy ai kia càng ngày càng tới gần, chỉ biết đứng im, không dám nhúc nhích.



Tống Minh Uyên chợt nhớ tới cảnh tượng nào đó đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, khi ấy anh lấy cớ xông vào phòng tắm tìm đồ, ngốc manh bị dọa giật thót, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh ngơ ngác nhìn anh như bây giờ. Lúc đó, không ai trong hai người họ có thể ngờ sau này mình sẽ ở bên đối phương. Tống Minh Uyên đưa tay tới, ôm người vào lòng, nhẹ nhàng siết chặt cậu.



Bạch Thời cứng đờ, vẫn không dám động đây, cảm thấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch rất kinh hoàng, quả thực có thể lao ra khỏi lồng ngực luôn ấy chứ. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dán vào lưng mình, hóa ra Tống nhị ca thật đáng tin cậy! Lúc tắm để cửa mở hé, nếu bạn trai có hứng thú với mình sẽ chủ động tiến vào gì gì đó… Đúng là có tác dụng đó nha!



Thật là vui quá đi! Trái tim muốn vỡ luôn rồi!



Đôi tai xù lông đã bị nước làm ướt nhẹp, mềm mềm rũ xuống, Tống Minh Uyên ôm bạn nhỏ này vào lòng xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hôn vành tai ướt át: “Sao bây giờ mới tắm?”



Bởi vì ông đây đang đợi anh đó, ngay cả góc độ ném quần áo trên đất cũng phải ngẫm nghĩ thật lâu cơ mà, vì vụ này mà ông đây chỉ dám mặc mỗi một cái quần lót, mãi tới khi nãy mới dám ném có biết không! Bạch Thời nhếch môi, khẽ dạ một tiếng.



Tống Minh Uyên lại xoa tóc cậu, ban đầu có ý định để bạn nhỏ này thả lỏng, nhưng ánh mắt liếc qua thấy cơ thể ngốc manh đã sớm có phản ứng, vì thế mới yên lòng nâng cằm cậu lên, nghiêng đầu hôn.



Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, vô thức quay lại túm lấy áo anh, chỉ cảm thấy sự mềm mại dịu dàng trong miệng dần dần trở nên nóng bỏng, sau đó gáy bị giữ chặt, càng lúc càng hôn sâu hơn, ý định xâm chiếm rất rõ ràng. Cậu cảm thấy nhiệt lượng trong cơ thể bắt đầu tuôn trào, dòng điện rất nhỏ chạy dọc sống lưng lên tới đại não, nổ ầm một tiếng, hai chân bắt đầu mềm nhũn.



Tống Minh Uyên ôm Bạch Thời, dịu dàng hôn khóe môi cậu, âm thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Đang đợi anh?”



Bạch Thời há miệng thở dốc, lý trí đã sớm bị nụ hôn nồng nhiệt này cướp đi, nghe vậy không nhịn được mà dạ một tiếng. Áo sơ mi của Tống Minh Uyên đã ướt đẫm, áp sát vào cơ thể, mô tả đường cong cơ bắp hoàn mỹ rõ mồn một, ba cúc áo trên cùng đã bị cởi, lộ ra hơn nửa lồng ngực, ánh mắt Bạch Thời liếc qua, duỗi móng vuốt sờ sờ.



Tống Minh Uyên cúi người hôn cậu, gấp gáp nói: “Cởi giúp anh.”



Bạch Thời ngẩng đầu, lập tức chạm vào cặp mắt sâu thẳm mê người kia, đại não lập tức trống rỗng, ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh, giữa chừng còn không kiềm chế được đưa tay sờ thêm mấy cái. Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên nét vui vẻ, túm móng vuốt kia hôn một cái, tiếp tục hôn môi.



Vẫn là nhẹ nhàng đến vội vã, mấy món đồ trên người Tống Minh Uyên nhanh chóng bị cởi bỏ, anh dùng sức ôm cậu vào lòng. Làn da hai người dán vào nhau, xúc cảm mềm mại khiến người ta mê đắm, hơi thở của Bạch Thời càng hỗn loạn hơn, đuôi bắt đầu vẫy vẫy không thể kiềm chế. Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này hơi yên tĩnh, xoa xoa má cậu: “Gọi anh đi.”



Cặp mắt Bạch Thời phủ mờ một lớp hơi nước đẹp đẽ, cố gắng nén rên rỉ: “Gọi… Gọi gì?”



Tống Minh Uyên cố ý hỏi: “Em cứ nói đi?”



Thoáng như vậy có tốt lắm không? Bạch Thời hơi ngượng một chút, giãy dụa vài giây mới nói: “Vợ~”



Tống Minh Uyên: “…”



Tống Minh Uyên ôm cả người bạn nhỏ này vào lòng, khẽ hôn vành tai cậu rất dịu dàng: “Tốt lắm.”



Bạch Thời phản ứng một giây, còn chưa kịp nghĩ có nên đổi giọng hay không thì chợt phát hiện ra thứ gì đó đi vào, giật mình kêu lên. Tống Minh Uyên giữ chặt cậu, tay siết mạnh hơn, điên cuồng hôn môi. Nụ hôn này cực kỳ bá đạo, dường như có thể hút sạch linh hồn. Ý thức của Bạch Thời bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm thấy hơi nóng gào thét bốc lên, nhược điểm trên cơ thể dần dần bị đột phá, cảm giác này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, khiến cậu chỉ có thể bất lực tựa vào vách tường: “…A ưm… Nhẹ, nhẹ thôi…”



Tống Minh Uyên thở ra một tiếng, khàn khàn nói: “A Bạch, thả lỏng.”


Tống Minh Uyên bị bạn nhỏ này làm cho có chút bất đắc dĩ, một tay nhận hoa, tay còn lại kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn một cái.



Thiếu nữ được đưa tới kịp thời, nhờ được tiêm huyết thanh kháng độc và đưa vào máy trị liệu kịp thời nên đã thoát khỏi nguy hiểm, dần dần chìm vào giấc ngủ. Anh của cô nàng nhận được tin tức vội vàng chạy tới, thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là mộ con mèo mun, nhìn có vẻ chín chắn ưu nhã, còn có khí tức rất thần bí. Người nọ nhìn về phía Bạch Thời, chân thành nói: “Lần này thật sự cám ơn cậu.”



Bạch Thời khoát khoát tay, nói câu không có gì. Tống Minh Uyên thì đưa mắt nhìn người trước mặt, không thể không cảm khái lần nữa, vận khí của ngốc manh thật tốt.



Từ khi tới đây anh đã nắm giữ được tình huống đại khái, cũng biết số lượng Bạch Thụy thú không nhiều lắm, trên tinh cầu có rất nhiều chủng tộc khác sinh tồn, đa số đều trung thành và tận tâm với Bạch Thụy thú, sự tồn tại này giống như chư hầu vậy. Hắc Viêm Miêu tộc chính là một trong số đó, mà trong gia tộc này, người trước mắt họ khá nổi bật, cũng là người được lựa chọn để phụ tá tân vương, hơn nữa chỉ có một cô em gái bảo bối, tình cờ được Bạch Thời cứu giúp.



“Tôi từng nghe Vương kể rất nhiều chuyện về cậu.” Hắc Viêm Miêu cười nói, “Lúc tranh cử cố gắng lên.”



Bạch Thời gật đầu, chỉ ừ một tiếng. Việt Tu nghe thấy, phải mất nửa giây để phản ứng, nhìn em trai nhà mình, mãi đến khi mèo mun kia ôm em gái đi mới tới hỏi thăm có chuyện gì xảy ra. Bạch Thời nói: “Em tham gia tranh cử rồi.”



Việt Tu: “…”



“Chỉ là tham gia thôi, có thể bỏ quyền nếu muốn.” Bạch Thời rót cho anh trai chén nước ấm an ủi, im lặng một chút mới chân thành nói, “Hơn nữa có thể ở lại với ông ngoại thêm vài ngày, ông đi làm về chẳng có ai để tâm sự hết.”



Việt Tu biết thừa mấy thứ này toàn là do ông ngoại nói cho em trai nhà mình nghe, mà anh đoán ông ngoại đã báo danh xong xuôi hết rồi, đành cam chịu: “Được, đi đi.”



Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, cuối cùng cũng tới thời gian tranh cử. Bạch Thời đã dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề đi theo đại ca tới quảng trường. Hướng Văn được gặp cậu rất vui vẻ, vội vàng lại gần: “Nói cho cậu biết, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”



Bạch Thời không thèm để ý tới hắn, đứng nghiêm túc nghe giảng giải quy tắc tranh tài.



Cuộc tuyển chọn thái tử có hai trận so tài, trận đầu là tới một khu vực được chỉ định để lấy thứ quan trọng về, trận thứ hai là diễn thuyết, sau đó người trong tộc sẽ bỏ phiếu, người nào được nhiều phiếu nhất sẽ chiến thắng. Trên hành tinh có một vùng rừng nhiệt đới cổ đại hoang sơ, mười hai người họ sẽ được đưa tới một nơi trong đó. Bởi vì nguyên nhân địa lý, toàn bộ quá trình họ sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, có thể nghiêm túc thi đấu.



Bạch Thời nghe nói mỗi ứng cử viên được dẫn theo năm người giúp đỡ, khẽ giật mình, vô thức nhìn Việt Tu, sau đó lại cảm thấy chắc anh sẽ không tham gia đâu, liền nhìn Tống Minh Uyên, sau đó ánh mắt lại nhìn đám Lam, cuối cùng nghe theo Tống Minh Uyên đề nghị nhanh chóng chọn năm người.



“Đợi đã.” Trong đội ngũ trưởng lão có người bắt đầu chần chừ, nhìn Vương, “Đây là việc trong tộc chúng ta, loài người tham gia có phù hợp không?”



“Sao lại không.” Bạch Thời thính tai nghe thấy, lập tức giải thích: “Đây là v… Bạn trai tôi, nghe nói đã bắt đầu thương lượng đến chuyện kết hôn rồi, chúng tôi là người nhà.”



“Mấy người còn lại thì sao?”



Bạch Thời phản ứng một giây, đang muốn tùy tiện tìm một lý do, chợt nghe thấy Tống Minh Uyên chỉ vào Lam nói đây là em họ của mình. Trưởng lão gật đầu, nhìn về phía Joshua. Lam biết ông ta muốn hỏi gì, tay khoác lên vai Joshua, cười tủm tỉm: “Đây là bạn trai tôi.”



Joshua nhìn hắn, không trả lời. Trưởng lão coi như y cam chịu, lại nhìn Trì Tả và Phi Minh, Trì Tả là anh của Bạch Thời, mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng đã là người một nhà từ lâu. Trưởng lão hoàn toàn không biết đây là thật hay giả, dứt khoát không hỏi thêm nữa, phẩy phẩy tay, tùy họ. Nét mặt Phi Minh lạnh nhạt: “Tôi vẫn chưa nói.”



“Không cần, cứ như vậy đi.”



Đương nhiên, các tuyển thủ khác sẽ không phản đối, bởi vì họ biết chắc rằng Vương sẽ chuẩn bị cho Bạch Thời năm người tinh nhuệ, so ra thì họ càng muốn mấy người này tham gia hơn.



Bạch Thời không bị ngăn cản nữa, liền tiến lên lĩnh đồ vật được phân phát, sau đó bốc thăm thứ tự, nhanh nhẹn dẫn mọi người lên máy phi hành, giữa đường còn tò mò nhìn Phi Minh, hỏi Tống Minh Uyên xem mối quan hệ giữa họ là gì. Lam đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, cười xen vào: “Là fan não tàn của ba em, tin anh đi, chắc chắn ảnh muốn nói vậy, nhưng đáng tiếc ảnh không có cơ hội.”



Bạch Thời: “…”



Bạch Thời im lặng thu ánh mắt, thấy máy phi hành bắt đầu khởi động, bèn giữ vững tinh thần, xuất phát tới đích.



_________________