Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 184 : Tìm kiếm
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Sau khi mấy vị giáo quan phụ trách giám thị đưa đám Bạch Thời tới đích liền dựng trại ngay gần đó, căn dặn bên trong đồ đạc phát cho có pháo tín hiệu, nếu hoàn thành nhiệm vụ hoặc gặp nguy hiểm thì có thể liên lạc với họ bất cứ lúc nào.
Bạch Thời gật đầu, dẫn đồng đội tiến vào rừng rậm.
Nơi này là một trong những khu vực cổ xưa nhất trên sao Bạch Thụy, cây cối che khuất bầu trời, cành lá rậm rạp, dây leo khổng lồ giăng khắp nơi, khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối. Ánh mặt trời phá tan từng tầng lá, tạo thành một cột sáng nghiêng nghiêng ngay giữa không trung, vô số hạt bụi rất nhỏ bay trong không khí hòa vào làn sương trắng lượn lờ, giúp vùng đất trang nghiêm này có thêm chút sức sống.
Trì Tả cảm thấy nơi này rất giống một bản đồ từng gặp trong lúc thi đấu Liên Minh Cơ Giáp, tò mò nhìn xung quanh một lát, chậm rãi đi theo em trai nhà mình, hỏi: “Quy tắc nói muốn tìm ra thứ quan trọng nhất, không còn điều kiện kèm theo nào à? Lấy một túi không khí hay nước cũng được chứ?”
“Chắc là không.” Bạch Thời nhớ lại, “Lúc tớ đi lĩnh công cụ, giáo quan nhắc một câu đừng tự cho là thông minh, tớ chỉ sợ ngay cả miếng đất cũng không thể mang về nữa.” Cậu nói xong thì khựng lại, nhìn về phía bạn trai, vô thức vẫy vẫy đuôi, “Nếu không ngắt mấy cái chồi, hay là kiếm một ổ thú con?”
Cái đó với mấy thứ được đề cập phía trên khác nhau ở chỗ nào… Tống Minh Uyên tiện tay xoa xoa đầu cậu một cái, nắm móng vuốt nhỏ tiếp tục kéo cậu đi, không đả kích bạn nhỏ này, chỉ hỏi: “Biết lịch sử của Bạch Thụy thú không?”
Tống Minh Uyên nhìn từng mảng thực vật màu xanh lá giữa cây cối, vừa kéo ngốc manh chầm chậm xuyên qua chúng, vừa bình tĩnh nói: “Nghe nói trước đây rất lâu còn có một loại thú cao cấp hơn cả Bạch Thụy thú, bọn chúng tàn bạo khát máu, thường xuyên phát sinh mâu thuẫn với Bạch Thụy thú, ức hiếp các chủng tộc khác.”
Bạch Thời không ngốc, chỉ nghĩ một lát là nhớ tới tình huống trong tộc, lập tức hỏi: “Cho nên người của những tộc kia tìm tới tộc của chúng ta là vì tìm kiếm sự che chở, chúng ta chiến tranh với thú cao cấp nọ, sau đó đánh cho đối phương bỏ chạy hả?”
“Ừ, quá trình ở giữa xảy ra rất nhiều chuyện.” Tống Minh Uyên nói, “Thế lực của các tộc đều có khuynh hướng trải qua diễn biến dài dòng và buồn chán, oán hận tích tụ tới cực điểm mới hoàn toàn bùng nổ, kết quả gần như em nói, tộc trưởng thời đó của Bạch Thụy thú được họ coi như chiến thần.”
Bạch Thời tiêu hóa thông tin hai giây: “Ý là em cũng phải tìm thứ gì đó để đánh một trận?”
Lam cười xen vào: “Có thể hiểu như vậy, anh trai em nói hàng năm trong tộc đều huấn luyện về phương diện này, hơn nữa lịch sử của rừng rậm rất dài, chắc chắn ở sâu bên trong có dã thú to lớn, anh cảm thấy thứ em tìm ra càng lợi hại, tỷ lệ chiến thắng càng lớn.” Hắn dừng lại một chút, cười tủm tỉm khoác lên bả vai nhỏ của Bạch Thời, “Ngoài ra còn có cách khác, nơi này vẫn chưa có ai khai phá, coi như là địa điểm cổ lúc trước, cho nên~ em trai, nếu như em có thể đào được một cỗ thi hài từ mấy trăm năm trước để mang về, bọn họ trông thấy di thể của tiền bối, có khi cũng đồng ý ấy chứ.”
Lúc Bạch Thời vẫn còn là cái nắm nhỏ nhỏ trắng trắng thường xuyên bị tên này đùa giỡn, cậu cảm thấy người này có một cái bụng chứa toàn là ý xấu, nghe vậy lập tức kéo tay hắn xuống, giao cho Joshua, mặt vô cảm: “Biết rồi nhị ca, đi tìm bạn trai anh đi, ngoan.”
Lam: “…”
Bạch Thời còn không ngại thiếu, không kiềm lòng được phải quay sang dặn dò Joshua: “Nhớ trông vợ anh cho kỹ, đừng để ảnh làm loạn đi quyến rũ người khác.”
Lục Việt và Trọng Thiên vẫn đang quét hình, bỗng nhiên nói: “Phía trước có thứ gì đó.”
Bạch Thời giật mình: “Cái gì?”
“Hình như là một tòa nhà.” Lục Việt chỉ vào một phương hướng, “Mau mau đến xem sao?”
Bạch Thời vô thức nhìn về phía Tống Minh Uyên, phát hiện anh đã đi tới, liền cầm chặt tay anh, nói với mấy người còn lại một tiếng, dẫn đầu tiến lên.
Đây là một tòa nhà cổ xưa với kiến trúc kiểu cung điện, bên ngoài đã bị bám đầy dây leo màu xanh, cũ nát không chịu nổi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm. Bọn họ cẩn thận bước vào, thấy bên trong vô cùng trống trải, hiển nhiên là đã bị dọn sạch. Mấy người đi quanh một lượt, thấy không có ý hữu dụng, chuẩn bị bỏ đi.
“Khoan đã.” Tống Minh Uyên nhìn bản đồ Trọng Thiên vừa quét hình xong, chỉ vào một bóng mờ, “Dưới mặt đất còn có một gian phòng.”
Bạch Thời ồ một tiếng, nghe lời đi theo anh, không có hy vọng gì nhiều, bởi vì chắc chắn gia tộc đã sớm biết sự tồn tại của tòa nhà này, đảm bảo đã tìm kiếm hết rồi, không còn gì sót lại đâu.
Tống Minh Uyên nhìn cậu, xoa đầu: “Căn phòng này được làm bằng vật liệu đặc biệt, cho nên mới không nhìn rõ, cũng chỉ có Trọng Thiên và Lục Việt mới quét hình ra được.”
Bạch Thời phản ứng một lát, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Có kho báu không?”
“Không rõ lắm.”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đích, tốn một chút công sức mới đập vỡ được vách tường, đeo bình dưỡng khí bắt đầu nhảy xuống. Nơi này rất thoáng, hai bên tường có vẽ bích họa, trên mặt đất có mấy món đồ kim loại rơi lẻ tẻ, cách đó không xa còn có hai bộ xương khô.
Mọi người nhìn thi thể, phản ứng nửa giây, động tác nhất trí nhìn về phía Lam. Bạch Thời biết nhiệm vụ đã hoàn thành, cực kỳ thỏa mãn, duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai Joshua: “Vợ anh không tệ nha.”
Lam: “…”