Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 185 : Biến cố
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Hai cơ giáp tự động bay lên cao, giống như hai bóng đèn di động sáng ngời, một trước một sau chầm chậm đi theo họ, chiếu sáng quang cảnh xung quanh rõ ràng.
Căn phòng không lớn, thi hài chỉ có vỏn vẹn hai cỗ, đều bị Bạch Thời dọn vào bên trong không gian cầm tay. Hình như nơi này là một nhà kho, hai bên bức tường hơi nghiêng nghiêng có rất nhiều kim loại quý giá và bảo thạch, mặc dù đã bị phủ lên một lớp bụi, nhưng đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy lần này đi không uổng công chút nào, âm thầm dự định sau khi giao lại cho ông ngoại sẽ xin chút phí an ủi, phí phát hiện, phí đền bù tổn thất tinh thần khi bị thi thể làm sợ hãi, vân vân và mây mây… Tiếp theo lại nhìn về nơi khác, quan sát xung quanh một vòng, thấy không có thứ gì đáng chú ý mới đưa mắt nhìn về bích họa.
Tống Minh Uyên cũng đang quan sát, dưới ánh đèn, nét mặt có chút lạnh nhạt trở nên nhu hòa vài phần, cặp mắt xưa nay vốn bình tĩnh có thêm chút ánh sáng, khiến cho người ta càng muốn thân cận hơn. Bạch Thời yên lặng ngắm thêm một lát, nhanh chân lướt tới bên cạnh anh ôm một cái: “Trên tường vẽ gì thế?”
“Hẳn là nguồn gốc, có vẻ giống thần thoại.” Tống Minh Uyên vuốt ve cái tai xù bông, dắt móng vuốt nhỏ dẫn cậu đi dọc bức tường, men theo lối rẽ, kiên nhẫn quan sát. Bích họa đã tồn tại quá lâu, rất nhiều nơi đã sớm phai màu, màu sắc ảm đạm gần như khó có thể đọc được câu chuyện nó đang kể, Tống Minh Uyên ra lệnh cho Trọng Thiên xử lý sơ qua, lúc này mới rõ ràng một chút.
Lam cũng có hứng thú với thứ này, chậm rãi đi cạnh họ: “Hình như là ghi chép một sự kiện trọng đại đã xảy ra, hoặc là xuất hiện nhân vật quan trọng.”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, ánh mắt rời khỏi bức tường trước mắt, tiếp tục đi tới, chẳng mấy chốc đã tới cuối, chỉ thấy chính giữa bức họa này có vẽ hình một thứ như vòng xoáy, xung quanh là vô số hành tinh, ngoại trừ mấy hành tinh được vẽ kỹ càng làm đại biểu, đại đa số đều chỉ là một điểm nhỏ. Bên dưới vòng xoáy có mấy người, cùng bị hút vào trung tâm của nó, bức họa bên dưới vẽ những đường cong màu đen mãnh liệt cùng với tia chớp tàn nhẫn, như thể một không gian vặn vẹo.
Lam sững sờ, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, lui về phía sau vài bước quan sát thật cẩn thận. Tống Minh Uyên chậm rãi nheo mắt lại, đứng im.
Bạch Thời chỉ tùy tiện xem cho vui, không thể trong lòng, giờ phút này thấy nét mặt của hai người như vậy cũng tò mò đánh giá một hồi, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, âm thầm giật mình: “Sao em cảm giác mấy người kia là loài người? Chẳng lẽ họ đang vẽ chuyện xảy ra ở thế giới loài người hả?”
“Rất có thể.” Tống Minh Uyên nói xong thì nhìn về hình ảnh kế tiếp, quả nhiên thấy mấy hành tinh nguyên vẹn ban đầu đang ầm ầm đổ vỡ, ba bức họa tràn đầy cảnh nổ tung và hủy diệt, còn người phía dưới đã bị bóng tối nuốt chửng, không biết đi đâu.
“Đây là thời kỳ văn mình.” Lam thì thào, “Không lẽ nó đang nói cho chúng ta biết… Trận tận thế kia là do… Loài người gây ra?”
Đám Joshua đang đứng gần đó, nghe vậy đồng loạt đi tới, cùng nhau quan sát bức bích họa đã ngủ say mấy trăm năm.
Biến cố đột nhiên xuất hiện ấy tạo ra tổn thất quá thảm trọng, cho tới hôm nay mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm nguyên nhân, đủ các loại giả thiết và phỏng đoán được đưa ra, vô số chuyên gia học giả còn cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, chỉ mà mãi vẫn không có chứng cớ, giống như thể tất thảy đều theo bão hạt khủng khiếp và lỗ sâu không gian cuốn vào vũ trụ mịt mờ.
Giáo quan: “…”
Bạch Thời thấy hắn đáng thương, chuyển tới chủ đề chính: “Lại nói, tôi đang giúp đỡ, chẳng lẽ anh còn không cho tôi đuổi theo?”
Giáo quan vội vàng thốt lên: “Đuổi theo!”
Bạch Thời rất hài lòng, vô thức vẫy vẫy đuôi, sau đó phát hiện bị Tống Minh Uyên giữ lại mới vội vàng ngừng, ngẩng đầu nhìn anh một chút, tiếp theo đã bị ôm vào lòng xoa xoa, thoải mái đến mức híp cả mắt.
Tống Minh Uyên hôn trán cậu một chút, kéo bạn nhỏ này đi theo mọi người vào khoang điều khiển.
Lục Việt đã bay tới gần tầng khí quyển, phi thuyền trước mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ, Bạch Thời ngồi vào trên ghế điều khiển, thuận miệng hỏi: “Bọn chúng bắt tên ng… Bắt Hướng Văn làm gì?”
Giáo quan hơi giật mình, lại nhìn Bạch Thời thảnh thơi ngồi trên ghế dựa kết nối tinh thần lực, đáp: “Không rõ lắm, có một đám người đột nhiên lao tới, trong tay chúng có thuốc, Hướng Văn không thoát được, người gửi tin tức cho chúng tôi nói chưa từng nhìn thấy chúng, không phải là người trong tộc.”
Bạch Thời hỏi: “Hướng Văn có thù oán với người bên ngoài?”
“Việc này chúng tôi không rõ lắm.”
Bạch Thời ậm ừ đáp lại, chăm chú nhìn phía trước, tăng thêm tinh thần lực, lập tức tăng tốc.
Giáo quan bị quán tính đẩy ngược về sau, lưng đập vào thành ghế, vội vàng giữ vững cơ thể, đưa mắt nhìn con số kinh khủng trên đồng hồ tốc độ, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn mấy tên người bình tĩnh xung quanh, im lặng hai giây, thẫn thờ quay đầu, trong lòng chỉ có đúng một suy nghĩ——
Thế giới loài người phát triển thật khủng khiếp!