Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 186 : Ký ức
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Lúc Bạch Thời đuổi tới vũ trụ, hai bên đã đánh nhau từ lâu, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị đầy đủ, đã sớm nghiên cứu bố trí binh lực và cảnh giới bên ngoài tầng khí quyển của sao Bạch Thụy, vì thế mới lựa chọn chỗ yếu nhất để đột phá.
Mấy chiến hạm loại nhỏ tự động tách ra, điên cuồng công kích và đuổi theo một chiến hạm lớncách đó không xa, những quả cầu lửa lao vun vút trong không gian đen tuyền, chiếm hạm lớn luống cuống, lập tức bị hư tổn. Phi thuyền bay phía trước thì tranh thủ thời cơ nhẹ nhàng né tránh công kích, xuyên qua vòng vây dưới sự che chở của đồng bọn, xông thẳng ra ngoài.
Sắc mặt giáo quan thay đổi, vội vàng kêu lên: “Dừng lại! Ngừng ngừng! Quá nguy hiểm, không thể đuổi theo nữa!”
Bạch Thời làm ngơ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào làn đạn pháo đan chéo nhau trước mắt, đột nhiên phá tan trở ngại trong tiếng nổ vang, giữ nguyên tốc độ cao đuổi theo phi thuyền nọ.
Giờ khắc này, không chỉ giáo quan và chỉ huy trên các chiến hạm của sao Bạch Thụy, mà ngay cả đối phương cũng trợn tròn mắt, ngay sau đó, một trong hai chiếm hạm thấy Bạch Thời lướt qua mới giật mình kịp phản ứng, vội vã quay đầu, cố gắng ngăn cản cậu. Nhưng cách đó không xa cũng có một chiến hạm đang đuổi theo hướng này, vất vả lắm mới thành công ngăn cản đường đi giữa Lục Việt và phi thuyền phe mình.
Bạch Thời nhìn về phía trước không chớp mắt, như thể không thấy được kẻ kia, tâm trạng hoàn toàn không nao núng, ngay cả góc độ cũng không thay đổi.
Đồng tử của giáo quan co lại sợ hãi, trơ mắt nhìn chiến hạm không ngừng tới gần, há hốc miệng, sợ tới nỗi nín thở, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Người trên chiến hạm loại nhỏ đằng kia cũng phát điên, dựa theo lẽ thường, nếu bị cản đường như vậy thì phải giảm tốc độ hay vòng sang hướng khác chứ, nếu khiến đối phương lãng phí thời gian, họ có thể giúp hai chiến hạm đuổi theo đằng sau nhắm bắn hoặc phản kích phi thuyền đột nhiên xuất hiện này, nhưng bất kể thế nào loại tình huống này không nên xảy ra mới phải?!
Tên này muốn làm gì? Muốn đâm thẳng vào họ rồi cùng đồng quy vu tận sao? Quá điên rồ! Mẹ kiếp, thật xui xẻo, làm sao lại gặp trúng thằng tâm thần chứ!
“Chuẩn bị đạn pháo, bắn nó! Nhanh lên bắn nó cho tôi!” Người phụ trách chỉ huy la thất thanh, cặp mắt đã đỏ ngầu.
“Không được, không cản nổi! Tranh thủ thời gian trốn, trốn mau, trốn mauuuu——!”
Người điều khiển không đợi chỉ huy lên tiếng, bản năng sinh tồn khiến hắn vội vàng tăng tốc né tránh, nhưng sự thật là đối phương quá nhanh, chút cố gắng ấy chỉ như muối bỏ biển, mọi người hoảng hốt nhìn phi thuyền phía trước.
—— Thật sự muốn lao tới sao?
Ngoại trừ hai chiến hạm đang giao đấu, gần như tất cả mọi người xung quanh đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này, hình ảnh như bị ấn nút tạm dừng, mọi người há miệng, nhìn chằm chằm vào phi thuyền vàng trắng giao nhau kia, tất cả đều quên cử động.
Tống Minh Uyên ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng. Đám Lam và Joshua đều hiểu rõ thực lực của Lục Việt, cho dù chưa từng nhìn thấy nó va chạm với chiếm hạm, nhưng giờ phút này cũng bình tĩnh đến bất ngờ. Lam cười tủm tỉm hỏi: “Có khi nào chúng ta xuyên qua tách nó làm hai nửa như đạn không?”
Trong phòng bếp có dụng cụ nấu cơm, Bạch Thời và Trì Tả xử lý nguyên liệu xong bỏ vào, đợi một lát là xong xuôi, bưng đồ ăn ra ngoài ăn cùng mọi người. Giáo quan vội vàng từ chối: “… Không, tôi không cần đâu, cám ơn.”
Mấy người thấy hắn ngồi từ phía xa xa nhìn chằm chằm vào họ đầy kinh hãi, cảm giác có gì đó rất kì quái, kiên nhẫn hỏi, cuối cùng mới phát hiện hóa ra là ô long.
Vì vậy, giáo quan đón nhận ánh mắt “Suy nghĩ của anh thật là đen tối” từ mấy người họ, chầm chậm bước tới, im lặng nhận bộ đồ ăn, trong lòng âm thầm thề sau khi cứu được Hướng Văn phải tránh xa đám người này một chút, đúng là một đám điên.
Phi thuyền đặt chế độ tự lái, có Lục Việt canh chừng, Bạch Thời cực kỳ yên tâm, vẫy vẫy đuôi kéo bạn trai đi nghỉ ngơi. Phi thuyền có ba gian phòng ngủ, giáo quan chủ động đề nghị ngủ ở phòng khách, Trì Tả biết người này khá cố chấp, không có ý kiến, nhìn những người còn lại, tự giác tiến vào gian phòng Phi Minh đã nhận. Khóe miệng Joshua cong cong, mở cửa căn phòng cuối cùng, đi vào trước rồi đưa mắt nhìn Lam: “Đi thôi.”
Lam cười tủm tỉm đáp lời, đi theo.
Một đêm vô sự.
Lúc tỉnh lại, phi thuyền đã sắp rời khỏi chòm sao nhỏ này, Bạch Thời cuộn mình rúc vào trong ngực Tống Minh Uyên cùng anh nhìn ra bên ngoài, chẳng muốn rời giường chút nào. Tống Minh Uyên sờ đôi tai xù lông của cậu, kiên nhẫn nằm cùng bạn nhỏ này một lát mới ra ngoài.
Họ biết đối phương khá nóng lòng muốn chạy trốn, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không hạ cánh, quyết định vẫn âm thầm đi theo sau. Trong không gian cầm tay của họ có một ít đồ ăn, cộng với đống viên năng lượng mà Tống Minh Uyên yêu cầu Lục Việt tích trữ, đủ để ứng phó.
Ba ngày trôi qua như vậy, Bạch Thời ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện bên cạnh mình có một mùi rất quen thuộc, liền ôm anh cọ cọ: “Đại ca…”
Tống Minh Uyên đã tỉnh, nghe vậy thì sững sờ, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Nhớ ra rồi?”
“Hở?” Bạch Thời vẫn chưa khôi phục trạng thái tỉnh táo, vô thức ôm anh vẫy vẫy đuôi, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, hai giây tiếp theo, cậu đột nhiên bật dậy, lao vào phòng tắm đứng trước giương, cử động tai, rồi lại vẫy vẫy đuôi.
Bạch Thời: “…”
Má ơi, đã có chuyện gì xảy ra thế này?!