Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 187 : Nhớ
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Sau khi nghe thấy hai chữ “Đại ca” kia, Tống Minh Uyên hiểu ngốc manh đã khôi phục trí nhớ rồi, anh cứ tưởng oắt con này sẽ chui vào chăn làm tổ trong im lặng, ai ngờ lại bị kích thích tới nỗi chạy mất. Tống Minh Uyên nín cười, tâm trạng không tệ chút nào, ngồi dậy tựa vào đầu giường kiên nhẫn chờ đợi, đợi mãi mà chưa thấy oắt con đi ra khỏi phòng tắm, dứt khoát vào theo.
Giờ phút này Bạch Thời với khuôn mặt vô cảm đang cầm đuôi đứng trước gương, tay kia vuốt tóc vài cái, muốn che khuất đôi tai xù lông, nhưng chẳng mấy chốc bạn nhỏ này đã phát hiện hành động này đúng là si tâm vọng tưởng, bắt đầu khó chịu. Ánh mắt Bạch Thời liếc qua, thấy đại ca bước vào, tay chầm chậm thả đuôi, im lặng không nói.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang ý cười, ôm cậu từ phía sau, xoa xoa đầu: “Làm sao thế?”
Ngón tay trắng nõn thon tài nhẹ nhàng lướt qua tóc, mang theo xúc cảm quen thuộc, Bạch Thời vô thức nhúc nhích tai, sau đó lại trông thấy động tác nho nhỏ này qua gương, sâu sắc cảm giác mình không phải là loài người nữa rồi, đờ đẫn nói: “…. Không có gì.”
Cậu im lặng vài giây, phát hiện đại ca đang bóp đôi tai nhỏ của mình, bèn duỗi móng vuốt giải cứu nó, nói sang chuyện khác: “Làm sao anh tìm được em?”
Trong trí nhớ của Bạch Thời, hẳn là cậu đang ngủ trong khách sạn, sau đó toàn thân đột nhiên đau đớn, cậu giật cho Thừa Viêm choáng váng sau đó bảo Lục Việt kiểm tra cơ thể, lúc ấy Lục Việt nói gì nhỉ?
À phải rồi, cậu đã biến thân.
Bạch Thời: “…”
Cho nên, mẹ kiếp, đây là biến thân sao? Nhưng quá trình ở giữa đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu đã ngủ mãi tới bây giờ? Khoan đã, đây là đâu, Thừa Viêm đi đâu rồi?
Cuối cùng Tống Minh Uyên cũng hiểu vì sao ngốc manh phải đứng trong nhà tắm lâu như vậy rồi: “Không nhớ sao?”
Bạch Thời kinh ngạc: “Hở? Em đã làm chuyện gì sao? Đúng rồi, Thừa Viêm đâu?”
“Chạy.” Tống Minh Uyên đã sớm nghe được thiếu tá ở căn cứ quân sự nói Bạch Thời từng gọi một cái tên “Thừa Cẩu Thặng”, anh đoán là Thừa Viêm đã bắt cóc Lam, nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ nhiều, trả lời: “Lúc bọn anh đuổi tới khách sạn, hắn vừa chạy mất.”
Bạch Thời bắt đầu sốt ruột, lo lắng hỏi vậy nhị ca phải làm sao đây, bây giờ nhanh chóng bắt Phượng Tắc để đổi thuốc giải có kịp không. Tống Minh Uyên giữ chặt cậu, hỏi kỹ nguyên do mới biết bạn nhỏ này bị Thừa Viêm lừa, bèn giữ cằm cậu hôn một chút, an ủi: “Lam đi cùng anh, không có việc gì.”
Bạch Thời phản ứng một lát, “Ha?”
“Ngay trên phi thuyền, không tin em có thể tới xem sao.”
Lục Việt nhân cơ hội này kết nối với mạng internet để tra tư liệu, dùng hình thức giọng nói để chuyển tải. Bạch Thời yên lặng nghe, cảm giác nơi này giống sao Mê Điệt, bảo sao chiến hạm có thể hạ cánh công cách công khai như vậy.
Sòng bạc trong thành phố rất nổi tiếng, hàng năm có rất nhiều người tới đây kiếm tiền, thành thị cũng trở nên phồn hoa. Bởi vì không có hẹn trước và giấy thông hành, bọn họ bị cản lại trước cửa khu nhà giàu, xe vận chuyển đã qua cửa tiếp tục đi lên một dốc núi, chẳng biết là tới ngôi biệt thự nào.
Bạch Thời khó chịu: “Giết rồi đi vào là được.”
Sắc mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, không có ý kiến. Đám Lam và Joshua cũng không có, đều nói nghe theo cậu. Chẳng biết đây đã là lần thứ mấy giáo quan mắng đám người này là lũ điên, đờ đẫn ngăn cản: “Không, các cậu phải bình tĩnh một chút.”
Bây giờ đã gần chạng vạng tối, trên người họ không có vũ khí gì, đã vậy còn cân nhắc trường hợp xông vào sẽ gây bất lợi cho Hướng Văn, cuối cùng đành phải bỏ ý định này, dứt khoát vào thành thị tìm chỗ ăn cơm, sau đó đi mua công cụ, buổi tối sẽ nghĩ biện pháp lẻn vào sau.
Mùi trên người Bạch Thời và giáo quan quá gây chú ý, từ sau khi hạ cánh, giáo quan đã phun thuốc che giấu lên người họ, lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ còn mua thêm mũ đội lên, tránh cảnh người ta nhận ra mình là Bạch Thụy thú. Bạch Thời còn không ngại thiếu, mua một cái quần rộng thùng thình, chạy vào nhà vệ sinh nhét hẳn đuôi vào trong quần, lúc này mới thỏa mãn, ăn cơm xong liền ưỡn ngực đi cùng bọn họ ra ngoài, chuẩn bị đi cứu đồ ngốc nào đó.
Cách đó không xa có một nhóm người cũng muốn đi ra ngoài, tình cờ gặp phải cậu, sau đó một người trong nhóm ngơ ngác, chần chừ gọi: “… Bạch Thời?”
Bước chân Bạch Thời dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là một bé gái cỡ mười mấy tuổi, khuôn mặt cực kỳ đẹp.
Cô bé thấy cậu đáp lại, hốc mắt đỏ bừng, hít hít mũi, chạy tới ôm cậu: “Ca ca quắc quắc, cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi, oa oa oa…”
Bạch Thời: “…”
Ôi mẹ ơi, đây không phải là em gái nhân ngư của mình sao?! Bạch Thời lập tức kích động, duỗi tay ôm bé.
Tống Minh Uyên vừa đi vệ sinh về, kết quả mới đi ra đã gặp phải cảnh tượng này, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn ngốc manh.
Bạch Thời nhạy bén phát hiện nguy hiểm, đưa mắt nhìn anh, vội vàng rút móng vuốt nhỏ về.
Nhân ngư không để ý, tiếp tục ôm cậu khóc nức nở: “Anh nói sau này sẽ tới tìm em, anh đến thăm em đúng không, hức hức hức…”
Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, duỗi móng vuốt vỗ vỗ an ủi bé, em gái, bình tĩnh nào, em muốn bị đại ca nhà anh cắt thành sashimi sao?