Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 189 : Khí tức
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
23:17 phút
Joshua đã giải quyết toàn bộ kẻ địch, đưa tay nhìn máy truyền tin.
Căn phòng bài trí tinh xảo đã bị súng đạn vô tình làm hỗn loạn, mảnh gỗ vụn tung bay, bức tranh vỡ nát, một cảnh hoàn cực kỳ hỗn độn. Kẻ đứng phía đối diện vừa ngã xuống cũng không thấy động tĩnh, chẳng biết còn sống hay không.
Lam đợi hai giây, tiến lại gần y, bàn tay nhanh nhẹn đổi băng đạn, nói: “Đi, ở đây cứ để tớ xử lý.”
“Cẩn thận một chút.” Joshua chỉ cần chừ nửa giây liền quết định, đưa mắt nhìn Lam, chạy tới cầu thang đi thẳng vào hầm ngầm, bóng dáng như một con báo tráng kiện nhanh chóng biến mất sau góc rẽ.
Gần như cùng một thời gian, Trì Tả không kiềm chế được bước một bước về phía trước, cậu đứng trong rừng cây chăm chú nhìn về phía biệt thự. Nơi có lóe lên vài ánh đèn, những phần còn lại đều bị bóng tối bao phủ, sau đó một tiếng gào rú không ngừng truyền ra, ngẫu nhiên xen lẫn vài ba tiếng súng nổ, ngay cả mặt đất cũng hơi rung.
Sắc mặt Phi Minh lạnh lùng bước theo sau, hai người cùng nhìn về phía kia, y khẽ nhắc nhở: “Thú nhân có thể biến hình, chắc chắn bọn chúng đã hóa thú rồi, nếu lát nữa có cái gì lao tới, nhớ đổi đạn đường kính lớn.”
“Được, nghe nói sau khi hóa thú thực lực sẽ tăng gấp bội.” Trì Tả lôi băng đạn ra, lo lắng nói: “Đám A Bạch sẽ không sao chứ?”
Mặc dù bọn họ có trang bị liên lạc trong nhóm, nhưng ngay vừa rồi, bất kể là tín hiệu của đám A Bạch hay Lam và Joshua đều tắt ngóm, lý trí nói cho cậu biết A Bạch có cơ giáp che chở sẽ không sao đâu, nhưng tình cảm vẫn không kiềm chế được suy nghĩ vẩn vơ, dù sao… Đứa em trai này của cậu luôn gặp phải tai ương.
Phi Minh cũng hơi chần chừ, nhìn thời gian: “Đợi thêm năm phút nữa.”
“Ừm.”
Lối đi dẫn tới tầng hầm có vài thi thể rải rác, cánh cửa hợp kim có dấu vết bị tấn công rất rõ ràng, biến hình nghiêm trọng, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống theo đường cong vặn vẹo, để lại một hình ảnh khiến người ta nhìn mà hoảng hốt. Joshua nhìn lướt, nhanh chân lách qua cánh cửa, cảm thấy cơn đau đớn như kim châm trên huyệt thái dương càng rõ ràng hơn.
—— Tấn công tinh thần lực.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu y rồi biến mất, Joshua ép bản thân phải tập trung, vội vàng xông vào.
Lam mỉm cười nhìn về phía đại ca, sau đó phát hiện tình huống của anh, lập tức giật mình. Tống Minh Uyên ngăn cản câu hỏi của hắn, ra hiệu cho họ tùy tiện bắt người. Lam đáp một tiếng ngắn gọn, nhanh nhẹn kéo một gã con lai tới, hỏi thăm đó là thứ gì.
Sắc mặt gã con lai trắng bệch, cúi đầu lắp ba lắp bắp cả buổi không dám thốt ra tiếng, cuối cùng bị Lam dùng dao kề cổ mới vội vàng khai báo: “Là là… Là dung… Dung dịch phá hủy gene, ông chủ nói muốn thử phá hủy gene rồi cải tạo lại, cho nên mới tạo ra thứ thuốc này, nhưng… Nhưng chúng tôi chưa thử nghiệm, không rõ dược tính thế nào.”
Tống Minh Uyên hỏi: “Thuốc trì hoãn đâu?”
Gã con lai nhìn anh, giọng nói run run không ra người: “Không có… Không có.”
Trái tim mấy người nặng trĩu.
Trì Tả và Phi Minh đuổi tới ngay sau đó, bên cạnh còn có cậu của nhân ngư đi theo. Người này vẫn luôn lo lắng cho họ, bèn để thuộc hạ đứng bên ngoài lưu ý động tĩnh, bởi vậy nghe thấy tiếng động đã vội vàng tới, hắn đoán bây giờ đã có người báo cảnh sát, bọn họ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vì vậy, mấy người chia nhau ra hành động, tiêm thuốc trì hoãn cho Hướng Văn và giáo quan, tìm không gian cầm tay của Bạch Thời và Lục Việt, lại bắt thêm mấy tên nữa, nhanh chóng rút lui.
Lúc này nhân ngư đang ngồi trên sô pha chờ đợi Bạch Thời, thấy họ vừa vào cửa đã vội vàng chạy tới, nhìn từ trái sang phải, lại lặng lẽ nhìn từ phải sang trái, chớp mắt mấy cái: “Ca ca đâu?”
Cậu của bé chỉ vào cái nhúm trắng trắng trên tay Tống Minh Uyên, thì thào: “Đang ngủ, để cho cậu ấy ngủ đã.”
Nhân ngư ngơ ngác quan sát một lát, ngửi sao cũng cảm thấy mùi của người này không giống với Bạch Thời lúc nãy, lập tức òa khóc: “Nói dối, ca ca đâu rồi?”
Cậu của nhân ngư đáp: “… Đây chính là ca ca của con.”
“Con không tin, nói dối, con muốn đi tìm ca quắc, oa oa oa…” Nhân ngư dụi cặp mắt đẫm lệ, quay đầu chạy mất.
Cậu: “…”