Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 190 : Nước thuốc

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Nhờ tác dụng của máy trị liệu, vết thương trên cổ tay Tống Minh Uyên dần dần khép lại, nhưng vấn đề khó giải quyết hơn là thuốc đã ngấm vào cơ thể, không ngừng phá hủy tế bào, mặc dù nét mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Lam vẫn nhạy bén phát hiện ra ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm, có thể nghĩ bây giờ chắc chắn anh đang rất khó chịu.



Trước khi bọn họ rời đi, Trọng Thiên thu thập chất lỏng còn sót lại trong khoang nuôi dưỡng, tiện thể xâm nhập vào hệ thống sao chép toàn bộ tư liệu của phòng thí nhiệm, trước mắt đang cố gắng toàn lực để phân tích, có điều theo như gã thú nhân bị bắt nói thì ông chủ của bọn chúng đã mất ít nhất mười năm để chế tạo ra loại thuốc này, không biết Trọng Thiên nghiên cứu thứ thuốc đó có thuận lợi hay không.



Nhỡ trước khi có kết quả, cơ thể Tống Minh Uyên lại bị thuốc gây ra tổn thương vĩnh viễn, vậy thì nguy rồi.



Bây giờ A Bạch còn chưa biết chuyện, nếu sau khi tỉnh lại mà nghe nói vậy chẳng biết sẽ phản ứng thế nào nữa… Lam âm thầm suy nghĩ, nhìn cái nắm trắng trắng nhỏ nhỏ trên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạch Thời ngủ rất sâu, cơ thể nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở, hoàn toàn không biết mình bị quấy rầy. Mặc dù trên người cậu được phủ đầy lông trắng mềm mại, nhưng tứ chi lại mang theo vảy bạc, chẳng biết có vấn đề gì hay không, cũng không rõ lần này bị thuốc kích thích bùng nổ là tốt hay xấu.



Lam khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Joshua, đưa máy trị liệu cho y.



Tống Minh Uyên cũng nhìn qua, yên lặng quan sát tay phải của Joshua, trên đó được quấn tùy tiện mấy vòng vải, ở bên rìa chảy ra chút máu, từ khi trở về phòng thí nhiệm y vẫn chưa cởi ra, điều này khiến anh hơi chú ý, dù sao nơi bọn họ bị đẩy ngã cách khoang nuôi dưỡng không xa.



Joshua thấy hai người nhìn mình không chớp mắt, không nhận lấy máy trị liệu, mà là tự giác cởi mảnh vải ra kia. Ngay từ đầu y đã không có ý định gạt họ, chẳng qua là do tình huống lúc đó quá khẩn cấp, cũng không rõ liệu còn có chuyện gì xảy ra nữa hay không, vì vậy mới tạm thời chưa nói.



Lớp vải nhanh chóng bị lột tới cuối, người xung quanh đồng loạt chuyển ảnh mắt về phía đó, chỉ thấy miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa, gần như lan ra cả bàn tay, máu rỉ ra ngoài, mặc dù rất chậm, nhưng cũng giống như vết thương của Tống Minh Uyên, nhìn là biết không dễ chữa khỏi.



Joshua thờ ơ nói: “Bị xước một chút.”



Trái tim mọi người nặng nề, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, Lam mở dụng cụ, ra hiệu cho y đưa tay ra đây, cúi đầu làm trị liệu.



Hiện tại đã là đêm khuya, bọn họ không ngồi lại lâu, cũng không thương lượng biện pháp đối phó, mà chỉ xử lý miệng vết thương, đợi đến khi nó không có dấu hiệu vỡ ra, mọi người mới lục tục về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói.



Hướng Văn đã tỉnh từ nãy, thấy những người này bị thương chỉ vì cứu mình, trong lòng rất rối bời. Hắn không kiềm lòng được nhích tới nhìn Bạch Thời đang hôn mê, nhảy đến bên cạnh cậu, muốn cuộn mình cọ cọ Bạch Thời một chút, biểu đạt sự thân thiện.



Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn lướt qua, ôm cái nắm nhỏ vào lòng ngay trước kia con Bạch Thụy thú kia đụng phải ngốc manh, sau đó túm phần gáy của hắn, lạnh lùng ném xuống dưới.



“A ô…” Hướng văn lập tức kêu lên kháng nghị, nhưng bởi vì đang áy náy, khí thế của hắn rất yếu. Tống Minh Uyên lờ đi, ra hiệu cho mọi người đi ngủ. Hướng Văn lại nhìn Bạch Thời hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra kia, tiếp tục nhảy lên giường, khờ dại duỗi móng vuốt: “A ô?”



Đương nhiên, Tống Minh Uyên hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào sinh vật trước mắt.


Tống Minh Uyên nhìn cậu một lát, có thể đoán được tâm trạng của bạn nhỏ này, vuốt ve: “Biến về hình người đi, trong phòng không có ai cả.”



Bạch Thời gật đầu, nhớ lại những gì ông ngoại đã dạy, nhanh chóng biến từ hình thú sang người, ngồi luôn trên đùi đại ca.



Ánh mắt Tống Minh Uyên sững sờ, trên người ngốc manh có một ít vảy trong suốt, tóc vẫn mang màu trắng bạc, đồng tử đỏ sậm, khiến khuôn mặt đã đẹp đẽ nay còn diễm lệ hơn, chưa kể còn mang theo cả một chút cảm giác nguy hiểm và yêu dị. Anh kéo chăn lông qua, choàng lên người này rồi ôm vào lòng, hôn xương quai xanh của cậu một cái.



Bạch Thời cũng nhanh chóng chú ý tới mấy cái vảy nhỏ trong suốt trên tay mình: “Cái này là thứ gì? Không đúng, vì sao em lại ở đây?” Cậu ngẫm lại, chợt nhớ ra một cảnh tượng, vội vàng hỏi: “Anh bị thương, không sao chứ?”



Tống Minh Uyên biết không thể lừa được cậu, im lặng nửa giây, bình tĩnh thuật lại sự việc.



Trong giây lát, Bạch Thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, Tống Minh Uyên rất ít khi thấy cậu lộ ra nét mặt mờ mịt đến thế này, vội đưa tay ôm vào lòng: “A Bạch?”



Bạch Thời hoảng hốt tìm lại được một chút thần trí, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn anh, cảm giác tất cả những gì muốn nói đều nghẹn ứ trong họng. Cho tới nay cậu đều cảm thấy đại ca có vầng hào quang của nhân vật phản diện, sẽ không sao đâu, nhưng sự thật không tốt đẹp như vậy, bởi vì cốt truyện đã sớm trệch khỏi quỹ đạo, nếu như đặt vào nguyên tác, căn bản là đại ca không thể nào tới nơi này với cậu, cũng không bị thương!



Đây không phải là tiểu thuyết, đối với bọn họ mà nói, đây là một thế giới chân thật.



“… Có biện pháp nào không.” Bạch Thời siết chặt yết hầu, cố ép bản thân phải bình tĩnh, “Lục Việt và Trọng Thiên có thể phân tích được chứ, đúng rồi, em sẽ đi bắt ông chủ của chúng, em đảm bảo sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu!



Tống Minh Uyên giữ chặt cậu: “Vô ích thôi, đây là bán thành phẩm, thứ gã muốn là cải tạo gene, không đời nào lại tạo ra thuốc giải.”



Đầu óc Bạch Thời hỗn loạn, dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến việc đại ca sẽ rời xa mình, vội hỏi: “Vậy chúng ta cũng cải tạo gene thì sao?”



Tống Minh Uyên sững sờ, Trọng Thiên tiếp lời: “Trong tư liệu có nội dung liên quan, nhưng cũng chưa được hoàn thành, việc này còn khó hơn là chế thuốc, có bắt gã tới cũng vô dụng, tốt nhất là phải tìm được một chuyên gia về lĩnh vực gene.”



“Đi đâu tìm bây…” Bạch Thời khựng lại, “Có, em biết rồi!”



Tống Minh Uyên hỏi: “Ai?”



Bạch Thời vội vàng lục không gian cầm tay của mình, lôi ra một cái túi nhỏ, trong đó vẫn còn đựng ba viên thuốc cải tiến gene, cậu nhả từng chữ từng chữ một: “Người chế ra loại thuốc này.”