Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 191 : Thuốc dẫn

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Vị trí của hành tinh nhân ngư ở cuối chòm sao mà thành phố cờ bạc đang nằm, Bạch Thời sợ đợi quá lâu, thuốc sẽ phá hủy gene của đại ca càng nhiều. Cậu vội vàng mặc quần áo đi tìm em gái và cậu của bé, nói về chuyện này, hy vọng có thể lên đường ngay.



Tiểu Tư ngủ mơ màng, dụi dụi mắt, thấy bạn nhỏ này lại đổi tạo hình, hơn nữa trên thái dương và đuôi còn mang theo loại vảy rất giống của mình nha, bé tò mò nhìn một chút, cảm thấy thân thiết cực kỳ, vui vẻ duỗi móng vuốt nhào qua: “Ca ca, hóa ra anh cũng là cá, oa~ là cá gì thế~”



“… Nhớ kỹ, ca ca của em là rồng.” Bạch Thời nghiêm túc dạy bảo, đang định xoa đầu bé một cái, nhưng ánh mắt liếc qua bỗng thấy đại ca đang đi tới, lập tức rút tay về, rất thức thời. Tống Minh Uyên nắm lưng áo nhân ngư kéo qua một bên, ôm ngốc manh vào lòng, nhìn về phía người trước mặt.



Cậu của nhân ngư im lặng hai giây, thấy Bạch Thời cũng đang yên lặng nhìn mình, vất vả lắm mới nói ra: “Dược sư kia đã qua đời từ lâu rồi.”



Bạch Thời cứng đờ, cảm giác chút hy vọng vừa tìm được đã bị nghiền nát thành cát bụi, trái tim như bị quăng thẳng vào hầm băng, cơ thể lạnh ngắt, dường nhu ngoài tuyệt vọng ra thì không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.



Tống Minh Uyên cảm nhận được Bạch Thời cứng đờ, ôm thật chặt, vuốt tóc an ủi. Bạch Thời vô thức nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn, mãi một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn, há miệng, cố gắng bình tĩnh nói: “… Em sẽ khởi động Lục Việt, bảo nó cùng phân tích thuốc kia với Trọng Thiên, xem xem có thể chế tạo được thuốc trì hoãn không, nếu thật sự không thể có thể thử mấy viên thuốc kia xem, nhất định sẽ bắt nó ngừng phá hủy.”



Người này… Người này không thể xảy ra chuyện gì được, cũng không thể rời khỏi cậu.



Cậu không thể tượng tượng ra một thế giới không có đại ca, quá cô độc, quá tuyệt vọng.



Tống Minh Uyên nghe thấy trong giọng nói của cậu lộ ra chút căng thẳng và run rẩy, cũng biết trong lòng người này không dễ chịu chút nào, bình tĩnh ừ một tiếng, gật đầu với mấy người kia, kéo ngốc manh về phòng.



Cậu của nhân ngư đang chán nản vì không thể giúp đỡ, bây giờ thấy họ rời đi, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng bổ sung: “Đợi một chút! Trợ lý và tài liệu nghiên cứu khi dược sư còn sống vẫn tồn tại, có lẽ các cậu sẽ cần dùng đến.”



Bạch Thời giật mình, lập tức quyết định phải đi xem.



Nhân ngư đứng bên cạnh, mặc dù bé không rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác thật nghiêm trọng, hơn nữa hình như ca ca không hề vui vẻ, bé không nhịn được cất tiếng an ủi: “Ca ca đừng lo lắng, anh là người tốt, người tốt sẽ nhận được những điều tốt lành nha.”



Bạch Thời đang nắm tay đại ca thật chặt, nghe vậy xoa xoa đầu bé: “Ngoan.”



Sau khi có người báo động tối qua, cảnh sát đã tới phong tỏa hiện trường, trước mắt đang điều tra, từ đó tới giờ chủ nhân của căn biệt thự vẫn chưa xuất hiện, chẳng biết có đang ở trên hành tinh này hay không. Bạch Thời nhìn tin tức liên tiếp được chuyển tới, cảm thấy tổ chức kia đã tránh được một kiếp, cậu phẫn nộ ghi mối hận trong lòng, đợi cứu được đại ca rồi nói sau.



Mặc dù hình ảnh của họ bị camera trong cư xá ghi lại, nhưng Trọng Thiên đã sớm xâm nhập vào hệ thống xóa hết đám video kia rồi, vì vậy trước khi đi không bị kiểm tra quá gắt gao, nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.



Bạch Thời định để giáo quan đưa Hướng Văn về sao Bạch Thụy trước, nhưng ý kiến này bị Hướng Văn phản đối mãnh liệt, lý do là vì chuyện này do hắn mà ra, hắn nhất định phải đi theo. Lúc này viện quân của sao Bạch Thụy cũng vừa đuổi tới, đang yên lặng chờ đợi họ trong vũ trụ. Toàn bộ tâm trí của Bạch Thời đều đặt vào thuốc giải, không rảnh nói chuyện với tên ngốc kia. Bạn nhỏ nào đó nhìn Hướng Văn với bộ mặt vô cảm, tiến lên hai bước quyết định đánh hắn ngất là xong.



Hướng Văn là thú tộc thuần huyết, rất nhạy cảm với nguy hiểm, lập tức né tránh: “Cậu cậu cậu… Cậu muốn làm gì? Nói cho cậu biết, dù sao tôi cũng biết nơi đó, trừ phi cậu đánh chết tôi, nếu không dù bò… Dù phải bò tôi cũng sẽ bò đến đó!”


Sắc mặt Bạch Thời bỗng trở nên nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, không khống chế được mà lảo đảo nửa bước. Tống Minh Uyên đỡ lấy Bạch Thời, mấy ngày qua ngốc manh gần như không ngủ mấy, cho dù bị ép nằm lên giường cũng không thể ngủ.



Anh vuốt ve cậu: “A Bạch.”



Bạch Thời đáp lại, bảo bọn họ tranh thủ sửa sang lại tư liệu, mau chóng tìm ra phương pháp xử lý. Trợ lý biết không thể trì hoãn, vội vàng lao đầu vào cùng nghiên cứu với hai cơ giáp.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, năm ngày sau, Joshua rơi vào hôn mê, Tống Minh Uyên cũng chỉ có thể nằm trên giường. Bạch Thời ngồi cạnh trông chừng, cũng cảm giác tính mạng mình đang bị đếm ngược, giờ phút này nghiên cứu mới tiến hành một nửa, nhưng tất cả mọi người đều biết không thể chờ đợi thêm nữa, trợ lý nói chỉ có thể thử trước xem sao.



Bạch Thời đứng trước vách tường trong suốt, nhìn màn nước biển xanh thẳm bên ngoài, im lặng thật lâu mới nói: “Thử đi.”



Trợ lý gật đầu, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.



Bạch Thời quay về phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người trên giường một lát, đưa tay chạm vào má anh. Sắc mặt Tống Minh Uyên càng lúc càng tái nhợt, giấc ngủ không sâu, lúc này mở mắt cầm chặt tay cậu: “Thế nào rồi?”



“Em bảo họ đi điều chế nước thuốc.”



“Ừm.”



Bạch Thời vô thức muốn nói gì đó, nhưng cảm giác đại ca thông minh như vậy chắc cũng biết chứ hả, bèn lên giường nằm xuống, cuộn mình vào vòng tay anh.



Ngày tiến vào dung dịch nuôi cấy, Joshua có tỉnh lại một lát, nghe Lam nói về tình huống trước mắt, y hiểu nếu thất bại mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không kiềm lòng được mà nhìn người trước mắt.



Lam cũng nhìn y: “Muốn nói gì?”



Joshua im lặng hai giây, lắc đầu, nâng cánh tay lên làm một động tác. Lam hiểu ý, tiến lên đập tay với y, nhìn Joshua được đặt vào trong khoang, hắn rời ánh mắt, quay về phía đại ca.



Tống Minh Uyên hôn khóe môi Bạch Thời một cái: “Anh đi đây.”



Bạch Thời im lặng.



Tống Minh Uyên chạm vào bàn tay đang nắm chặt áo mình: “A Bạch?”



“Ừ.” Bạch Thời từ từ buông ra, “Em đợi anh.”